CHƯƠNG 2: Răng lợi không tồi

42 8 0
                                    

Ba trăm năm trước chính đạo và ma đạo chém giết lẫn nhau, bên phía chính đạo tuy giành chiến thắng nhưng cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Đệ nhất môn phái chính đạo "Thủy kính thiên" chưởng môn càng đau lòng hơn khi mất ái đồ, nghe nói người nọ tư chất vô song, là người được mọi người kì vọng sẽ sớm phi thăng.

Chính đạo cùng ma đạo tìm nơi đánh nhau, tức thì bị hậu nhân gọi là "Bất Lưu Đích".

"Bất Lưu Đích" ngụ ý rất rõ ràng, vô luận là chính đạo hay là ma đạo cũng không nguyện dừng lại lúc này. Chỉ vì "Bất Lưu Đích" mà khắp nơi âm khí rất nặng, nhiều người đi chỉ nhận được một kết cục "Thần chí không rõ ràng biến mất trong thiên địa".

Chính đạo ma đạo ở "Bất Lưu Đích" chém giết lẫn nhau chết rất nhiều người, cũng làm rơi xuống rất nhiều bảo vật. Cũng có một ít người không sợ chết tiến lên đó kiếm đồ, nhưng không có một ai nguyên vẹn đi ra cả.

Lão nhân sĩ là một tán tu, cùng với các đạo hữu lập thành một nhóm tiến vào "Bất Lưu Đích" tìm kiếm bảo vật, cuối cùng may mà hắn có vận khí tốt nên đi ra được.

Tuy rằng không nhặt được pháp khí trân quý nào, nhưng lại chiếm được một thứ không thể ngờ —— Thiên Đích Linh Bảo!

Lão đạo sĩ nhanh chóng ly khai khỏi "Bất Lưu Đích", tìm một mỏm núi bày ra trận pháp, lại tính toán cùng tiểu đồ đệ chia nhau Thiên Đích Linh Bảo.

Ai mà ngờ hòn đá này thế nhưng đã thành tinh!

Mang hòn đá ra khỏi "Bất Lưu Đích" , lão đạo sĩ liền lập tức mang theo tiểu đồ đệ chạy trốn.

Kết quả là... Còn có cái mặt xám mày tro này - hòn đá khinh.

Lạc Khinh mặt dính đầy tro của cái nồi cùng bùn đất đang nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời xanh xanh, chính mình là tảng đá, việc này đối với cậu đả kích quá lớn.

Lúc này Lạc Khinh không biết đã nhìn qua bao lâu, thì cậu nghe được âm thanh nói chuyện.

"Linh sủng nói cho ta biết, báu vật ở ngay tại nơi này! Nơi này có tu sĩ kim đan lưu lại trận pháp, mọi người không nên lơ là cảnh giác."

Lạc Khinh vừa nghe có người đến, cậu lập tức trở mình cảnh giác đem chính mình giấu kín ở giữa bụi cỏ, chỉ cần cậu bất động thì cùng viên đá bình thường không có khác biệt.

Cậu nâng cao cảnh giác nhìn mấy người kia, trực giác nói cho cậu biết báu vật kia là bản thân mình. Vài người tay cầm theo pháp khí tìm kiếm kháp nơi, cuối cùng tụ tập lại một chỗ cùng nhau.

Bọn họ đứng ở chỗ hang động bị phá vỡ phía trước, mặc dù ai cũng có thể nhìn ra được cái nồi này đúng là một bảo khí, mà hiện giờ thì nằm trên mặt đất như vậy.

Trong đó có một người muốn tiến lên thu hồi bảo vật thì bị ngăn lại:

"Sư đệ chớ có xúc động, tu sĩ kim đan này tựa hồ đã rời đi nhưng để lại pháp khí ở nơi này, trong đó có khả năng là có âm mưu gì đó."

"Có âm mưu hay không thử xem liền biết, nhị sư huynh cùng tam sư huynh đều là tu sĩ kim đan chúng ta sợ cái gì, mau đem tầm bảo thả ra đi."

[Edit] [ĐM] DIÊM LA VƯƠNG THEO TA ĐI ĐẦU THAIWhere stories live. Discover now