CHƯƠNG 23: Gặm bình

12 3 0
                                    

Triêu Vũ vừa nghe có chút đắc ý, "Thanh linh kiếm này là sư phụ ta tặng cho ta, được gọi là Bích Lục. Như thế nào? Nhìn qua màu sắc là có thể đoán ra được cái tên của nó rồi đúng không? Có phải nó rất phù hợp không?"

"..."

Lạc Khinh nhếch mép một cái, cậu thấy thích hợp thì thích hợp đấy, chỉ là có chút tùy ý thôi."Nó không sợ lửa hay sao?"

"Dĩ nhiên không sợ, đây chính là pháp khí cực phẩm của ta, giống vậy nước lửa cũng không gây thương tổn gì được cho nó. Bích Lục nó vô cùng lợi hại, lại còn đặc biệt nghe ta nũa chứ."

Triêu Vũ đối với kiếm nhà mình thật sự là phi thường hài lòng, thật ra thì Bích Lục còn không được coi là kiếm của hắn bởi vì tu vi của hắn còn quá thấp nên không cưỡi được, nhưng mà hắn cùng với Bích Lục lại rất phù hợp với nhau giống như bằng hữu vậy.

"Oa, nghe ra có vẻ rất lợi hại. Xem ra ngươi ở trong môn phái có địa vị rất cao a."

Lạc Khinh thở phào một hơi thật nhỏ, nhìn ngọn lửa đang tự động di chuyển quanh thân Bích Lục có chút hâm mộ. Nghĩ lúc đó cậu cũng gặp phải một thanh kiếm, nếu không phải cậu lúc đó còn là một hòn đá nên không thể nào đùa giỡn nó được, nếu không thì cậu đã thu thanh kiếm đó làm tiểu đệ của mình rồi.

Khi đó cậu có một năng lực đó là có thể cùng với kiếm nói chuyện rất lợi hại đó nha, ai? Tại sao thanh kiếm này lại không cùng với cậu nói chuyện vậy?

"Ta có thể sờ nó một cái được không?" Lạc Khinh đưa tay chỉ Bích Lục, Triêu Vũ một chút cũng không phòng bị Lạc Khinh trực tiếp đồng ý, "Có thể a, cho ngươi."

Vừa nói liền đem đầu còn lại không xiên thịt của Bích Lục đưa cho Lạc Khinh, nhìn thấy tựa như nói rằng xâu thịt dê này là cho ngươi ăn. Lạc Khinh đưa tay nhận lấy, rõ ràng ở trên lửa nướng nhưng mà thanh kiếm này vẫn cho người ta có một cảm giác lành lạnh.

Bích Lục rất khôn khéo ở trong tay của cậu tựa như thanh kiếm này không có trí linh vậy đó, nhưng mà cậu mới vừa chính mắt nhìn thấy Bích Lục ở trên lửa lăn lộn qua lại, mà Triêu Vũ ở bên cạnh nhìn cậu trông mong mở to mắt.

Lạc Khinh trong lòng hỏi, "Ngươi có thể nghe được ta nói chuyện sao? Bích Lục."

Lạc Khinh đợi một hồi không có chờ được Bích Lục trả lời, nói như thế nào đây có chút thất vọng đi. Lạc Khinh đem kiếm trả lại cho Triêu Vũ cũng tán dương một câu, "Rất đẹp."

"Đẹp không, lúc ấy ta liếc mắt một liền thấy thích ngay Bích Lục. Sư phụ nói thanh kiếm này đã mấy trăm năm cũng chưa có ai có thể kiến nó thức tỉnh trở lại rồi, kết quả ta đưa tay chạm vào nó thì nó liền hưởng ứng sau đó sư phụ liền tặng nó cho ta."

Triêu Vũ có chút vui vẻ, bởi vì thanh kiếm này mà hắn bị các sư huynh trong tối ngoài sáng khi dễ, bất quá hắn một chút cũng không sợ, chờ Bích Lục nhận hắn làm chủ sau hắn nhất định cầm Bích Lục đem các toàn bộ sư huynh đánh ngã!

Bích Lục từ trong tay Triêu Vũ bay ra lại trở về trên lửa, nướng thịt linh thú mùi thơm cũng từ từ truyền ra, Triêu Vũ cũng không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực. Lạc Khinh sờ bụng vẫn là có chút nghi ngờ, bởi vì cậu vẫn cảm thấy rất đói rất đói hai viên ích cốc đan kia thật giống như cũng không có hiệu quả gì đối với cậu vậy.

[Edit] [ĐM] DIÊM LA VƯƠNG THEO TA ĐI ĐẦU THAIWhere stories live. Discover now