CHƯƠNG 32: Ngươi không nên như vậy

5 3 0
                                    

Lỗ tai Lạc Khinh nhột khiến cậu không chịu được nhẹ co nười, còn có một cổ cảm giác kỳ quái ở trong thân thể.

"Ngươi đừng như vậy." Lạc Khinh cố gắng né tránh nhưng mà hiện giờ cậu là đang ở trong lồng ngực Vân Chiêu, có thể tránh đi đâu được cơ chứ?

"Nga? Không thể như vậy?" Vân Chiêu trong mắt mang theo đấy ý cười, hắn trực tiếp há miệng cắn luôn Lạc Khinh.

"A ~" Lạc Khinh kêu lên, Vân Chiêu thế mà lại cắn lỗ tai của cậu, thật là quá đáng quá đi mất, "Ngươi tại sao có thể cắn ta?"

"Cắn như vậy tiểu Hắn thấy có được hay không? Vân Chiêu cười đầy vui vẻ rồi nâng ngươi trong long lên một chút, "Tiểu Hắc muôn bị cắn ở nơi nào a?"

"Không được kêu ta là Tiểu Hắc, ta là Lạc Khinh." Lạc Khinh nghiêng đầu để cho mình cách Vân Chiêu xa một chút, hơi thở của Vân Chiêu nóng quá, trong lồng ngực Vân Chiêu cũng đặc biệt nóng bỏng.

" Tiểu Hắc không tốt sao?" Vân Chiêu nghe xong cười một tiếng ngay sau đó trêu ghẹo hỏi.

"Ta có tên của mình mà."

Lạc Khinh nhỏ giọng lặp lại, cậu không dám nói cái từ tiểu Hắc không tốt a, bởi vì lúc đó cậu nói sẽ gọi Vân Chiêu là tiểu Hắc, sau đó thiếu chút nữa bị móng mèo của Vân Chiêu vùi chế trong bùn, ký ức đó cậu nhớ rất lâu a. Hơn nữa cậu cũng cảm thấy Vân Chiêu vô lý quá a, rõ ràng cũng không thích cái danh tự này thế mà lại gọi cậu như vậy.

"Vậy ngươi hôn ta một cái thật kêu, ta sau này sẽ không kêu ngươi là tiểu Hắc nữa." Chóp mũi Vân Chiêu xích lại gần cổ của Lạc Khinh, đầu lưỡi còn không biết chừng mực mà liếm nhẹ lên đó một cái.

Lạc Khinh trực tiếp run một cái, trời ạ con mèo này thật là quá đáng a. Hơn nữa hôn cái gì, hôn một con mèo manh manh thì cậu còn có thể thỏa thích chứ người thì cậu không thể nào làm được a.

"Ngươi không nên ồn ào mau buông ta xuống, còn có người cạnh đang nhìn đó." Lạc Khinh liếc thấy Triêu Vũ, người này mặc dù là đang che mắt nhưng những kẽ tay lại quá lộ liệu rồi.

"Vậy ta giết hắn? ." Chóp mũi Vân Chiêu vẫn còn ở trên cổ Lạc Khinh hoạt động.

"..."

Giết cái đầu nguoi ấy, lối tư duy của nam nhân này rốt cuộc là thế nào vậy. Lạc Khinh đưa tay khước từ nhũng cái hôn của Vân Chiêu, tứ chi cố gắng để thoát ra khỏi ngực của Vân Chiêu, ngoài miệng còn không ngừng nói, "Không được giết. Dừng lại dừng lại, nếu không ta sẽ tức giận đó, a..."

Cổ Lạc Khinh bị cắn vừa nhột vừa tê dại, cậu cũng là lần đầu tiên biết được cổ mình thế mà lại mẫn cảm như vậy.

"Tiểu Hắc không muốn hôn ta, vậy ta liền hôn tiểu Hắc vậy."

Vân Chiêu tức cười. Ôm chặt Lạc Khinh một hồi, vô luận Lạc Khinh làm thế nào thì cũng không thể nhúc nhích chứu đừng nói đến việc tránh khỏi lồng ngực Vân Chiêu, sau đó mới hôn lên môi của Lạc Khinh.

Một trận đỏ bừng cứ thế lan ra khắp một Lạc Khinh rồi đến tai cổ, kèm theo đó là âm thanh 'ưm ưm' không tình nguyện chút nào. Coi như một người bên ngoài như Triêu Vũ nhìn cũng có một cảm giác kích động không nhịn được hít một hơi thật sâu, trời ạ, giữa ban ngày ban mặt thế mà hai người này cũng không biết xấu hổ là gì a, a a a lời đến môi cũng không dám bật ra ngoài.

[Edit] [ĐM] DIÊM LA VƯƠNG THEO TA ĐI ĐẦU THAIWhere stories live. Discover now