CHƯƠNG 5: Tát

30 9 0
                                    

*tát: phát phủi phẩy, do không nghĩ được từ nào hay để thay nên tui giữ nguyên phiên âm.

"Cái kia ta không ăn cá còn sống đâu."

Thanh âm của Lạc Khinh có chút trống rỗng, chủ yếu là cậu cũng không xác định được con cá này có phải là dành cho mình hay không. Còn có là cho cậu có có phần cảm thấy thẹn thùng, chính cậu vừa nói ra là không ăn cá sống, hiện tại liền đối với con cá phía trước nước miếng nuốt ừng ực.

Vẻ mặt lật cũng quá nhanh tựa như gió thần phong a.

Hắc miêu nghe xong ánh mắt nhìn thẳng lên, có chút hung ác mà nhe răng đe dọa. Xem tư thế này, giống như Lạc Khinh không ăn cá sống, nó sẽ phá luôn hòn đá còn đang tranh cãi vô ích.

Lạc Khinh vừa thấy, được rồi! Cậu đây là bị ép buộc chứ không phải là do bản thân cậu tham ăn nha.

Hòn đá thoáng một cái đã tới bên cạnh con cá, sau đó liên nhanh chóng cắn xuống một ngụm con cá này ăn đúng là quá ngon a!

Đá nhỏ nào đó vừa nãy còn nói sẽ không ăn cá sống, vậy mà bây giờ lại ăn đến một cái xương cũng không chừa lại. Con cá này không có vảy cá thịt non lại còn có chút vị ngọt, Lạc Khinh có cảm giác chính mình như đang ăn sashimi.

Khi cậu đã ăn xong xuôi, lúc này chứng cứ chứng minh con cá đã từng có tồn tại trên đời chỉ còn lại có một chút nội tạng ở trên phiến lá, mà cái hòn đá nào đó mặt lại quá dày lại không hề có cảm giác thấy xấu hổ tí nào.

Lạc Khinh ợ một cái đầy thỏa mãn, nếu có thể mỗi ngày đều ăn cái loại cá này, hòn đá không tham ăn nào đó cảm thấy cũng không phải là điều không thể.

"Miêu huynh, ngươi đã ăn chưa a?"

Sau khi Lạc Khinh ăn no, rốt cục đã có lòng quan tâm một chút đến con hắc miêu đang nằm mệt mỏi bên cạnh.

Con mèo không có trả lời lại vấn đề mà cậu hỏi, mà dùng móng vuốt đẩy cậu sang một bên, sau đó ngậm cái lá cây rồi nhảy xuống khỏi cây cổ thụ. Thời điểm nó rơi xuống đất trông phi thường nhẹ nhàng, cơ hồ không có phát ra bất cứ một tiếng động nào.

Hắc miêu biến mất ở giữa rừng cây, Lạc Khinh nhìn đi nhìn lại cũng không thấy được thân ảnh của con mèo, đây là đi vứt đồ ăn thừa đi? Con miêu này còn rất yêu sạch sẽ a!

Thời điểm Lạc Khinh đã mệt mỏi muốn ngủ tới nơi thì hắc miêu cuối cùng cũng đã trở lại, sau đó Lạc Khinh bị liếm một cái. Liếm, mang theo một cái lưỡi giống móc câu liếm trên người có cảm giác rất thư thái.

Một chút vệt máu trên người Lạc Khinh cuối cùng đã bị nó loại bỏ, mà cậu cũng đã mê man ngủ rồi.

Hắc miêu liếm liếm khóe miệng, cái đuôi nhàn nhã đang lay động. Ánh mắt nó luôn luôn mang theo sự vui vẻ nhìn chằm chằm vào tảng đá, ánh mắt đảo quanh tựa hồ như đang tính toán tiếp theo sẽ mang cho đá nhỏ cái gì để ăn đây.

Ngủ trong bộ lông nhung quả thực là như đang ở trên thiên đường vậy, Lạc Khinh ngủ cực kỳ ngon.

Cảnh trong mơ lờ mờ hiện ra, cậu mơ thấy một nam kia kia đang mặc bạch y. Cậu nhìn đến nam nhân thành bạch cốt, chậm rãi có huyết nhục rồi sau đó khôi phục bộ dạng nguyên hình, hắn từ trên mặt đất đứng lên sau đó đối với cậu nở một nụ cười.

[Edit] [ĐM] DIÊM LA VƯƠNG THEO TA ĐI ĐẦU THAIWhere stories live. Discover now