Chương 90: Thay đổi!

1.8K 130 2
                                    

Nhìn thấy một cảnh đó, Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy trái tim rất đau, rất đau, ngoài ra không còn cảm giác gì nữa. Cậu sẽ không đi hỏi Phương Cẩm cô gái kia là ai. Cậu và Phương Cẩm là quan hệ gì chứ? Cậu cũng không phải nữ nhân. Cậu không muốn bản thân trở nên bi ai, cũng không muốn để bọn họ thấy cậu đáng thương. Có lẽ vận mệnh đã thay đổi nên quỹ đạo cũng không còn giống như trước kia nữa. Có lẽ kiếp trước lúc Phương Cẩm vì cậu mà chết thì duyên phận của hai người xem như đã hết, cho nên kiếp này cậu thay đổi vận mệnh khiến Phương Cẩm cũng có một quỹ đạo mới. Sao cũng được, bắt đầu chính là vì trong lòng luôn mang áy náy, nay những việc cậu có thể ngăn cản cậu đều đã cố gắng ngăn cản, có cái gì phải cầu mong xa vời nữa đâu.

Dạ Mặc Nhiễm theo bản năng trốn vào không gian, nằm xuống bên hồ kiệt sức chìm vào giấc ngủ. Trong bóng tối, Dạ Mặc Nhiễm lại nhìn thấy bóng dáng kia. Lần này cậu không quên, cậu biết đó là ai. Nhưng lần này cậu không đuổi theo, cậu biết mình sẽ không đuổi theo kịp, cậu chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn bóng lưng ngày càng xa. Đầu ngón tay chạm vào ấn ký dần hiện lên ở cổ tay, đó là ấn ký mà từ ngày đầu cậu trọng sinh đã xuất hiện. Từ bỏ cũng được, yếu đuối cũng được, tất cả đều không quan trọng nữa. Kiêu ngạo bị xé rách, tôn nghiêm bị giẫm đạp đã sớm làm cho cậu tan vỡ. Nếu không phải vì chuyện Phương Cẩm đã hy sinh vì cậu làm cho cậu sót lại tia lý trí cuối cùng, cậu đã sớm tại thời điểm kia chìm đắm trong bóng tối vô tận mà buông tha cho tất cả.

Cậu đã sớm mất đi ý chí sinh tồn, chỉ là không muốn chết ở nơi dơ bẩn như vậy. Cậu tình nguyện làm thức ăn cho tang thi, thà chết không toàn thây. Bởi vì cậu là người có tính cách kiêu ngạo nên cậu cực đoan, cậu không muốn mình tồn tại dưới tư cách là con riêng. Cậu liều mạng cố gắng trở nên hoàn mỹ để cho mọi người nhìn thấy. Cậu muốn cho gia tộc kia biết ai mới là vương tử cao quý, ai mới là bình dân đê tiện. Mà khi tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của cậu đều bị phá hủy hầu như không còn gì, cho dù lại được sống lại một lần nữa thì linh hồn đã sớm tan vỡ, không thể khép lại nữa, cứ phảng phất giống như chưa từng trải qua.

Cho nên khi cậu sống lại, cậu đã quyết tâm phải làm lại từ đầu một cách vui vẻ, những chuyện trước kia cứ chấm dứt hết đi. Nếu không phải vì Phương Cẩm, cậu đã không sớm dừng dao lại đúng lúc. Nếu không phải vì Phương Cẩm, cậu cũng sẽ không chắp vá từng mảnh nhỏ dũng khí với đầy vết rách để sống lại một lần nữa.

Cả đời luôn so đo, cả đời luôn để trong lòng. Không phải chết qua một lần là có thể quên hết. Cậu vốn không phải là người rộng rãi tha thứ cho người cha đã tạo nên bóng tối trong lòng cậu , mà là từ ngày đầu trọng sinh lại thì cậu đã chìm vào tuyệt vọng, không có lý do gì để cố gắng giãy giụa, chỉ có Phương Cẩm là tấm ván khiến cậu muốn sống. Cho nên cậu luôn cố gắng nắm lấy anh, nắm được thì sống, bỏ ra thì chết. Cậu bình tĩnh, cậu đạm mạc chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài che giấu kinh hoảng cùng sợ hãi khi bị treo trên sợi dây thừng lơ lửng ở vách núi đen. Không ai biết, cũng không ai có thể hiểu được sự sợ hãi của cậu. Nếu bàn tay của Phương Cẩm hướng về phía người khác, lại biết được phía trước là mười tám tầng địa ngục, còn có gì có thể khiến cho cậu tiếp tục chống đỡ.

Trọng sinh mạt thế chi ngã đích băng sơn tình nhânWhere stories live. Discover now