Chương 2

1.9K 108 0
                                    

Ngay lúc Thái Anh chán nản, mẹ Thái Anh nhìn thấy Lệ Sa, thân thiết đi tới lôi kéo cánh tay nàng: "Tiểu Sa à, lần này trở về ở vài ngày hả? Dì rất nhớ con."

Lệ Sa cười đến vô cùng ngọt ngào, "Dì, lần này con trở về sẽ không đi nữa." Nói xong, vẫn không quên liếc mắt nhìn Thái Anh.

Cái gì?! Lần này trở về sẽ không đi nữa? Trở về sẽ không đi nữa? Không! Đi! Nữa!

Thái Anh cảm giác đám mây đen trên đỉnh đầu càng ngày càng đậm.

Mẹ Thái Anh không rõ tình huống lúc này lắm, vẫn còn nhiệt tình nói chuyện với Lệ Sa: "Lúc nào tới nhà chơi, dì làm cho con món mà con thích."

Lệ Sa cười nói dạ, còn khoác tay mẹ Thái Anh làm nũng một hồi.

Lúc này Thái Anh cầm ly rượu, hận không thể giội toàn bộ lên người Lệ Sa, nghĩ cho cậu, cậu liền đi hả, sao cậu lại mặt dày thế hả? Thật đúng là xem nhà của tôi thành nhà các người rồi muốn đến thì đến à?

Nghĩ tới lại tức giận, không đợi anh rể cô mời rượu, cô đã hào khí mà đem một ly rượu kia nốc cạn. Sau đó nhìn anh rể cô giống như bị cái gì làm cho kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn cô.

Cô ngại ngùng mà cười cười nói: "À ừ...Em hơi khát. Không sao không sao, em lại rót một ly, anh rể anh cứ tùy ý."

Anh rể dù sao đường đường cũng là nam tử hán, sao có thể ở nơi này yếu thế chứ, mạnh mẽ bày ra dáng vẻ tươi cười nói: "Không cần, anh uống với em hai ly." Nói xong nhắm mắt lại, có bao nhiêu rượu như có bao nhiêu kẻ thù, liền làm hai ly.

Thái Anh vội vàng vì anh ấy mà trầm trồ khen ngợi, mặt không đỏ không trắng, lại uống một ly.

Anh rể chân có chút mềm, nghĩ thầm cô em vợ này có thể uống như thế, cuộc sống sau này không ổn nha...

Chị họ không thể uống rượu, nhẹ nhàng nhấp một miếng, Thái Anh có chút nghiêm túc, cạn ly đáp lễ. Uống xong lại nhìn Lệ Sa: "Phù dâu không uống với tôi một ly sao?"

Lệ Sa làm như không nghe thấy, cười quay đầu nói chuyện với người khác.

Thái Anh vừa định gọi nàng, đột nhiên bị một bức tường che mất tầm nhìn, phù rể cầm ly rượu đứng ở trước mặt cô: "Hai ta uống một ly nha."

Thái Anh một chút cũng không ngẩng lên, cũng tựa như không nghe thấy, đặt mông ngồi lại, chỉ để lại phù rể lúng túng giơ ly, trên không trung tìm một cái nửa vòng tròn về sau, lại từ từ vòng trở về.

Mẹ Thái Anh phê bình cô: "Sao con lại không lễ phép như thế? Con nhìn Tiểu Sa người ta xem, ở bên ngoài lưu lạc, khí chất đó chính là không giống với con, cười rộ lên đều vô cùng ngọt ngào, con nhìn lại mình một chút, chị họ con kết hôn, con không thể vui vẻ một chút sao?" Nói xong nhìn bóng lưng Lệ Sa cười đến hoa mắt, thật sự là nhìn thế nào cũng thích, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, quay đầu lại nhìn con gái nhà mình, tuy rằng kế thừa mỹ mạo của mình, nhưng lại di truyền mắt một mí của ba Thái Anh, điểm ấy thì thật là đáng tiếc, nhìn Tiểu Sa nhà người ta mắt hai mí nhìn tốt bao nhiêu.

Thái Anh không nói chuyện, mất hứng là vì trông thấy Lệ Sa có được không?

Từ nhỏ đến lớn cô nghe mẹ của cô nói câu đầu tiên nhiều nhất là --Con nhìn Tiểu Sa người ta xem. Mẹ của cô nói không thấy phiền, cô nghe đều thấy phiền.

xxxx

Hồ thành là tân đô thị loại hai, đất đai bao la, nhân khẩu lại không nhiều, lịch sử thành thị phát triển không lâu, trên cơ bản từ đời nhà Thái Anh trở lên là đời thứ ba, nó gần như kết thúc.

Khi đó vì hưởng ứng quốc gia hiệu triệu, vì quốc gia phát triển làm cống hiến, không ít người vùi đầu vào thành phố Tân Thành phát triển xây dựng. Ông nội của Thái Anh, thời điểm đến Hồ thành, về sau ngay ở chỗ này lập gia, đã có ba Thái Anh, sau đó lại có Thái Anh.

Về phần nói lên giao tình của Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa, vậy thì quay về hơn 20 năm về trước để tìm hiểu.

Khi đó Phác gia cùng Lạp gia đều ở khu có nhiều hộ gia đình công nhân viên chức, mẹ Thái Anh cùng mẹ Lạp là đồng nghiệp, hai nhà quan hệ cũng không tệ.

Phác Thái Anh lần đầu nhìn thấy Lạp Lệ Sa là lúc năm tuổi, kỳ thật lúc ấy rốt cuộc là như thế nào, cô cũng không nhớ rõ, chẳng qua là nghe những người lớn nhắc tới.

Nghe nói, hai người lần đầu gặp nhau, Lạp Lệ Sa có chút ngại ngùng không dám nói lời nào, Phác Thái Anh chủ động lôi kéo tay Lạp Lệ Sa, trả lại cho Lạp Lệ Sa một trái táo.

Mặc dù có một đoạn nghe vào bề ngoài trông như rất hài hòa tốt đẹp chính là lần đầu gặp đó, nhưng cũng không ngăn trở ngày sau hai người có cậu không có tôi.

Phác Thái Anh mỗi lần nhớ tới đều oán thầm trong lòng, mình khi còn bé thật ngốc nghếch thật khờ khạo, bị vẻ ngoài bé thỏ trắng của Lạp Lệ Sa lừa gạt a a a a! Thật sự uổng phí trái táo kia mà!

Từ nơi tổ chức hôn lễ trở về nhà, Thái Anh lái xe, mẹ của cô liền ở vị trí phó lái tiếp tục khen ngợi Lệ Sa.

[BHTT - COVER] [LICHAENG] BỖNG DƯNG MUỐN YÊU NGƯỜIWhere stories live. Discover now