Chương 27

528 47 0
                                    

Tới gần lúc tan việc, Thái Anh bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là ngày họp lớp trung học phổ thông, vì vậy hỏi Lệ Sa: "Buổi tối họp lớp, cậu có đi không?"

Lệ Sa cảm thấy không cần phải suy nghĩ, gần như cùng lúc cô hỏi xong, đã đưa ra câu trả lời: "Không đi."

"Ờ, tôi cũng đoán được cậu không đi. Nhất định cậu đang nghĩ, gặp mặt có cái gì hay để nói, đã kết hôn so sánh chồng so sánh con, chưa kết hôn liền so bạn trai so công việc. Đúng không?"

"Biết rõ còn cố hỏi." Lệ Sa nhàn nhạt đáp một câu.

"Nhưng thật ra ý tôi không phải hỏi cậu cái này, chỉ muốn cho cậu biết, tôi phải đi họp lớp, cậu tự mình về nhà đi." Thái Anh nói nghiêm túc, thật ra đang cố gắng nhịn cười, cô muốn xem sau khi Lệ Sa nghe xong sẽ có vẻ mặt gì, còn có thể thoải mái như thế không.

Quả nhiên Lệ Sa có chút không vui, "Cậu xéo đi mau lên, lái xe xéo đi, xéo đi xa chừng nào tốt chừng nấy!"

Thái Anh cười lớn đi ra, mỗi lần nhìn thấy Lệ Sa phát điên làm cô vô cùng thỏa mãn. Giống như buổi sáng ngày hôm nay, cô cũng làm Lệ Sa tức giận đến giơ chân.

Buổi sáng sếp không có ở đây, Thái Anh đeo tai nghe nghe nhạc, một ca khúc lão làng của ban nhạc D, 《 Ngóng trông 》. Bài hát này không phải ca khúc đứng đầu làm nên ban nhạc, nhưng là bài hát Thái Anh thích nhất. Theo lý thì ở cái tuổi này của cô rất ít người thích ban nhạc D, thời của bọn cô đồng thời trưởng thành cùng với Chu Đổng và S.H.E, tuy rằng người sau cô cũng rất thích, nhưng trước bọn họ, cô càng yêu D hơn. Những buổi tối thức đêm cực khổ học hành, cô đều nghe D hát. Cô còn từng viết xuống ca từ của họ trên khăn trải bàn, cô nhớ rõ thời điểm tốt nghiệp còn cầm khăn trải bàn để bạn học thân thiết ký tên, cô mang về nhà giấu đi.

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên cô muốn lật ra xem một chút.

Ca khúc đang hát đến "Mỗi ngày cần biết bao, vĩnh viễn ôm lấy người, quên đi tất cả thống khổ bi ai trên thế gian này, cho dù xa cách bao nhiêu, cũng sẽ nghe được tiếng gọi của người..."

Sau đó cô nghe thấy Lệ Sa hắt hơi một cái. Vừa vặn chui vào tai lúc cô đang lan man, cô không khỏi mở mắt ra nhìn Lệ Sa một cái. Đối phương cũng không có nhìn qua, cô cũng nhắm mắt lại tiếp tục nghe nhạc. Nhưng bất giác, càng làm hai người gắn liền một chỗ.

Mùa thu lớp 12 năm đó D đến thành phố H tổ chức concert, Thái Anh muốn đi, nhõng nhẽo đòi hỏi ba cô, ba cô rốt cuộc cũng đáp ứng, nếu cô có thể đứng nhất kỳ thi thử đầu tiên, sẽ tự mình lái xe đưa cô đi xem concert. Lúc đầu cô hay tin rất kích động, nhưng rất nhanh lại sa sút, bởi vì có Lệ Sa ở đó, đứng nhất kỳ thi vô cùng khó khăn.

Nhưng Thái Anh luôn luôn háo thắng, không đến thời khắc cuối cùng không chịu thua, lần đó rõ ràng cô so với Lệ Sa khảo thi nhiều hơn một điểm. Tuy rằng chỉ có một điểm, nhưng mang lại cho cô vui vẻ chưa từng có trước đó. Bởi vì cô có thể đi xem concert rồi, hơn nữa cuối cùng cũng được ba mẹ khen ngợi một lần.

Nhưng mà những cái khen kia cùng lời hứa của ba mình cũng không xuất hiện, ngay sau khi Lệ Sa đi vào văn phòng của chủ nhiệm lớp, trở ra, thứ tự của bọn cô đã thay đổi. Thái Anh không biết Lệ Sa nói với giáo viên cái gì, trái lại Lệ Sa lại tìm về được hai điểm, lần này liền so với Thái Anh nhiều hơn một điểm. Sau đó vẫn là Lệ Sa thứ nhất, cô thứ hai.

Lệ Sa làm hại cô không thể đi xem concert. Cô muốn hận chết nàng.

Về sau...Cô nhớ cô đã đi xem, không có sự cho phép của ba mẹ mà vụng trộm ngồi xe lửa đến thành phố H, nhưng dù sao vẫn phải đến xem, mặc kệ hậu quả như thế nào.

Bỗng nhiên có người đập bả vai cô, khiến cô không thể không mở mắt chấm dứt hồi tưởng.

Tùy Tâm đang ở trước mặt cô khoa tay múa chân gì đó, hiển nhiên là cô không hiểu gì hết, hỏi Tùy Tâm: "Cậu nói cái gì?"

Tùy Tâm đành phải lấy tai nghe của cô xuống, dán bên tai cô nói: "Tiểu Bang Địch." Lúc bọn cô còn đi học quen gọi băng vệ sinh là Đại Bang Địch, vì vậy băng liền biến thành Tiểu Bang Địch.

Thái Anh im lặng hai giây, mới mở miệng nói: "Cậu có phải con gái không vậy? Thứ này cũng không mang theo." Nói xong mới ý thức được mình đang đeo tai nghe, lúc nói chuyện âm lượng có chút lớn.

Tùy Tâm mạnh mẽ nháy mắt bảo cô đừng có làm ồn, đợi đến lúc cô từ trong túi đưa cho mình mới nói: "Mình hỏi giùm Tiểu Sa."

Lúc này Thái Anh lại ngẩng đầu nhìn Lệ Sa, phát hiện Lệ Sa không có trong văn phòng, lúc này mới thở một hơi, nếu không để Lệ Sa nghe thấy, khẳng định sẽ nhận được lời khó nghe gì đây.

Tùy Tâm nói xong xoay người đi ra ngoài, đến nhà vệ sinh đưa băng cho Lệ Sa. Mỗi tháng luôn luôn vài ngày như thế, muốn tới không đến, lại tới không đúng lúc, thật sự rất đáng ghét, cô có thể hiểu. Đưa xong cô quay về văn phòng, tiếp tục xem tiểu thuyết của cô.

Mấy phút đồng hồ sau, Lệ Sa từ phòng vệ sinh đi tới, bộ dáng quái dị không nói nên lời. Bình thường nàng nhất định sẽ không mua loại này, nàng không hiểu sao Tùy Tâm lại thích cái loại này. Cả đường nàng không cách nào bước đi đàng hoàng được.

[BHTT - COVER] [LICHAENG] BỖNG DƯNG MUỐN YÊU NGƯỜIWhere stories live. Discover now