Chương 2

2.1K 31 0
                                    

Buổi sáng lúc cô ra khỏi cửa, quản lý gọi cô lại và đưa cho cô một bức thư, thì ra đơn xin việc của cô đã được duyệt họ nói cô đã làm rất tốt, cô chỉ cần tự mang hồ sơ lên gặp ông chủ là có thể nhận được việc. Bởi vì trước đó vài lần nhân viên đến nhà nhưng lại gặp đúng thời điểm cô đi mua đồ ăn không có ở nhà, nên lần này cô chỉ có thể tự mình đi một chuyến.

Cô cẩn thận cầm cuốn tập chép lại địa chỉ, công ty kia đối với Lục Tắc Linh mà nói có phần hơi xa, vì muốn ở cùng một chỗ với Thịnh Nghiệp Sâm mà cô hoàn toàn cô lập, ngay cả mọi người trong gia đình cũng không nhận ra cô, cô đã quen với các hoạt động trong khu nhà năm tầng này, dần dần quên đi thành phố này thực sự rất lớn.

Tùy tiện thu dọn đồ đạc một chút, cô mang theo tài liệu đã được chuẩn bị tốt, đi ra ngoài đến chỗ đợi xe buýt còn muốn đi tới công ty đó phải đi tàu điện ngầm. Đương nhiên là lúc Lục Tắc Linh ngây ngô ngồi trên tàu điện ngầm, cô mới cảm giác được cô đã rời xa thành phố này lâu lắm rồi.

Chen chúc trên tàu điện ngầm đông đúc, có cha mẹ trẻ đưa con đến trường, có cặp vợ chồng già đi ra ngoài, có những đôi tình nhân trẻ ôm thân mật, cũng có những sinh viên mệt mỏi vì phải làm ca đêm....... Mặc dù vẻ mặt của mỗi người khác nhau, cũng không tỏ ra khó chịu, trên mặt mọi người đều mang một tinh thần hướng về phía trước, vẻ mặt thật sự thỏa mãn. Không giống như cô, một khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt vô thần mà trống rỗng nhìn về thế giới này.

Lúc cô đang ngẩn ngơ, nghe thấy tiếng thông báo của tàu điện ngầm mới biết mình đã đến đích. Sau khi xem lại giấy tờ một lần nữa, cô đi chầm chậm một mình trên đường phố trong khu thương nghiệp sầm uất này.

Cô không nhớ rõ bao nhiêu năm rồi mình chưa tới nơi này, chỉ cảm thấy ở đây thay đổi rất lớn, toàn bộ đều đã khác so với những gì trong ký ức của cô. Cô dừng lại bên đường đứng ở phía trước cửa kính của một cửa hàng, nhìn bóng mình phản chiếu trong kính tự giễu, đúng vậy, chính cô cũng không còn nhớ rõ bộ dáng của chính mình nữa rồi. Thành phố này những ngôi nhà chọc trời san sát nối tiếp nhau, khu rừng bê tông coi trọng vật chất, ai sẽ để ý đến nơi ở cũ kỹ như của cô chứ?

Đôi khi cô cũng sẽ nghĩ vớ vẩn, nếu như lúc trước không cố chấp như thế, thì cô sẽ không giống như bây giờ, cô độc tại thành phố này, một mực như Cô Hồn Dã Quỷ phụ thuộc vào Thịnh Nghiệp Sâm. Nếu lúc trước cô không dùng mọi thủ đoạn như thế, có thể kết quả sẽ không như vậy? Có lẽ Thịnh Nghiệp Sâm sẽ tự dựa vào chính mình sinh tồn, hoặc cô sẽ cùng những người khác ở cùng một chỗ. Thế giới bọn họ sẽ không có bất kỳ đụng chạm nào, không phải sao?

Trong đầu xuất hiện một số hình ảnh, suy nghĩ đến thế giới không có Thịnh Nghiệp Sâm, cô liền cảm thấy toàn thân lạnh run.

Bên cạnh đột nhiên có một đôi tình nhân lướt qua, mặc quần áo màu sắc giống nhau, tình cảm ngọt ngào không cần phải nói cũng sẽ khiến người khác cảm giác được. Họ kề đầu sát vào trước tủ kính, nhìn chằm chằm vào cặp nhẫn tinh xảo.

Cô gái làm nũng nói: "Chúng ta mua một đôi đeo đi?"

Chàng trai nhìn một chút: "Đây là nhẫn, cũng không có giá trị gì, đeo để làm gì?"

CỐ CHẤP CUỒNG - Ngải Tiểu ĐồNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ