Chương 46 - END

3.3K 26 2
                                    


Mọi thứ đều giống như trở nên không còn quan trọng. Tận đáy lòng anh cảm thấy bình yên, nhớ lại những kỉ niệm, đều là tốt đẹp, như vậy đã đủ rồi.

Ở tiệc đính hôn chỉ còn mình anh, cả đại sảnh ồ lên, tân khách kinh ngạc. Nhưng nhân vật chính bị nghị luận là anh lại thấy vô cùng thoải mái, thấy được giải thoát.

Anh ngồi ở phòng nghỉ uống trà, đọc sách, giống như không có bất cứ chuyện gì xảy ra, dường như chỉ là đang trãi qua một buổi chiều bình thường.

Ba Thịnh phẫn nộ đi vào, trên mặt đều là giận dữ và nghiêm khắc đến đáng sợ. Mẹ Thịnh Nghiệp Sâm ngăn cản mấy lần cũng không được, là người có ý thức chăm sóc tốt sức khỏe cho nên vào giờ phút này ông như có như không vô cùng linh hoạt bước tới nắm lấy cổ áo Thịnh Nghiệp Sâm, khóe miện run run muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói được.

Ông ngồi trên ghế sofa cách Thịnh Nghiệp Sâm không xa, nghiệng đầu nhìn cũng không thèm nhìn Thịnh Nghiệp Sâm một chút nào. Cuối cùng vẫn là mẹ Thịnh mở lời phá không khí căng thẳng trước: "Quên đi, con bé Diệp gia không muốn gả, cưỡng ép thì có được gì?"

"Bà hỏi một chút chuyện tốt của con trai mình xem! Rốt cuộc là sao lại thế này!"

"Nó không muốn cưới, ý nghĩa không phải giống nhau sao?" Thịnh mẹ mày cũng nhíu lại: "Ngay từ đầu tôi đã không đồng ý, tôi nói ông chịu nghe không? Mọi chuyện đều do ông an bài, kết quả thế nào?"

Thịnh ba dột nhiên đưa tay gạt bàn trà, nước trà văng tung tóe trên người Thịnh Nghiệp Sâm.

Anh chậm rãi đứng dậy, đem mọi thứ trên người, từ chìa khóa nhà trọ, chìa khóa xe, ví tiền trừ chứng minh thư, anh không giữ lại gì cả.

Anh đem tất cả để vào tay Thịnh ba, bình tĩnh ứng phó với cơn thịnh nộ của ba mình.

"Những điều này là do ba cho, hiện tại con trả lại cho ba." Giọng điệu của anh rất bình thường: "Ba, mẹ, cảm tạ hai người đã cho con sinh mệnh, nếu như không có sinh mệnh, con không thể nào biết được trong cuộc đời con điều gì là quan trọng nhất."

Anh nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không đúng, kỳ thật cho tới bây giờ con vẫn chưa rõ ràng cái gì quan trọng nhất với đời con, nhưng con có thể khẳng định, không phải tiền không phải địa vị cũng không là danh lợi." anh không hể sợ hãi nhìn ba mẹ có chút xa lạ của mình: "Con cho đến nay vẫn không hiểu được hai người, đến bây giờ vẫn còn suy nghĩ mọi chuyện thật đơn giản (chém banh luôn, không hiểu, suy nghĩ tố tố là cái suy nghĩ gì a~). Thật xin lỗi, xin hãy tha thứ cho việc làm trái ý ba mẹ của con, con không nghĩ mình sẽ trải qua cuộc sống như vậy. "

Anh bỗng nhiên quỳ xuống, bùm một tiếng cả đầu gối đều chạm mạnh xuống sàn, vô cùng trịnh trọng hướng ba mẹ mình dập đầu một cái: "Con phải đi, con muốn đi tìm điều quan trọng nhất của mình, ba mẹ xin hãy bảo trọng. "

Phẩy nhẹ bụi trên quần, Thịnh Nghiệp Sâm cô độc bước ra ngoài, để lại sau lưng gương mặt trầm tư của cha mẹ.

Giọng nói của ba Thịnh ở sau lưng anh vang lên: "Trong lòng anh rõ ràng biết cô ta đã đi rồi. Anh căn bản không hiểu cái gì là yêu, Anh chỉ có hai bàn tay trắng, có tư cách gì để yêu? "

CỐ CHẤP CUỒNG - Ngải Tiểu ĐồNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ