Chương 43.2

1.4K 12 1
                                    

Lục Tắc Linh nghĩ, trong đời cô nếu có thời khắc tôn nghiêm nhất, chắc là hiện tại đi.

Thịnh Nghiệp Sâm ở trước mặt cuối cùng ngẩng đầu lên, rốt cục cô cũng có thể trở thành người ngang hàng xuất hiện trong mắt anh.

Cô trả lại vòng tay đã giữ lâu nay, cũng tự tay chặt đứt mọi dây dưa không dứt giữa bọn họ.

Hai người trong lúc đó, rạn nứt càng ngày càng khó hàn gắn. Sương mù quá dày, gió quá lớn, cô thật sự không biết phương hướng nào để quay đầu lại.

Cho nên dừng lại thôi, xuất phát lại lần nữa, đổi một cuộc sống mới, một cuộc sống bình thường, khiến cho ba có thể còn sống nhìn cô xuất giá.

Thịnh Nghiệp Sâm tiếp nhận cái vòng tay kia, sắc mặt vẫn rất khó coi. Anh vẫn cứng ngắc nhìn chầm chầm Lục Tắc Linh, môi run run, dường như tức giận tới cực điểm, lại từ đầu tới cuối không nói được lời nào.

Di động của Lục Tắc Linh đột nhiên rung lên, cô cũng không nhận cuộc gọi, vẫn trầm mặc đối diện cùng Thịnh Nghiệp Sâm.

"Lục Tắc Linh, em nhẫn tâm như vậy sao?" Thịnh Nghiệp Sâm gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Em thật sự yêu gã họ Bạch kia?" Anh đột nhiên không khống chế được nắm lấy Lục Tắc Linh: " Anh ở đâu? Tình cảm của chúng ta ở đâu? Không yêu cũng có thể lên giường với nhau sao? Em theo tôi lên giường tính là gì đâ?"

Lục Tắc Linh bình tĩnh ngẩng đầu, giọng điệu lạnh nhạt: "Anh cùng tôi không phải giống nhau sao? Nhiều năm như vậy anh cũng đâu yêu tôi, nhưng từ trước tới nay đều lên giường với tôi. Thịnh Nghiệp Sâm, anh cũng là loại người như tôi, thân thể thì có thể đại biểu cái gì? Không yêu vẫn có thể thôi."

Lục Tắc Linh lời lẽ hoang đường làm cho Thịnh Nghiệp Sâm vô lực chống đỡ, còn không biết phải phản ứng thế nào, đột nhiên có người hô lớn: "Tắc Linh!"

Thân ảnh cao lớn của Bạch Dương cứ như vậy bất ngờ xuất hiện trước mặt Thịnh Nghiệp Sâm, nghiêm cẩn che chắn Lục Tắc Linh sau lưng mình.

Bạch Dương ngẩng cao đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Thịnh Nghiệp Sâm, tàn nhẫn nói: "Tôi cảnh cáo anh, không được phép tới gần người phụ nữ của tôi! Nếu anh còn dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của tôi, sau này gặp anh một lần đánh một lần, đánh. . . . . ."

Bạch Dương còn chưa nói xong, nắm đấm của Thịnh Nghiệp Sâm đã rơi trên mặt Bạch Dương.

Bạch Dương là ai chứ? Chính là lưu manh trong lưu manh, đánh nhau gây chuyện các loại đều không kém ai, trừ bỏ quyền thứ nhất bị thất thế, về sau gần như nấm đấm của Thịnh Nghiệp Sâm không thể tới gần được anh ta.

Anh ta hung hăng đánh Thịnh Nghiệp Sâm, mỗi một quyền đều dùng hết sức đánh trên người Thịnh Nghiệp Sâm. Hắn hung hăng đánh. Quyền cước của hai người dần dần không có quy tắc nào. Lục Tắc Linh gấp đến dậm chân, mắt thấy Bạch Dương lại muốn đánh lên người Thịnh Nghiệp Sâm. Cô khẩn trương vọt tới ôm chặt lấy Bạch Dương, bởi vì cô đột nhiên nhảy vào. Thân thể Bạch Dương rơi vào bị động, liền bị Thịnh Nghiệp sâm đánh tới.

"Thịnh Nghiệp Sâm," Lục Tắc Linh nghiêm túc quát: "Đừng có ở trong này nổi điên!"

Thịnh Nghiệp Sâm có chút không tin nhìn Lục Tắc Linh. Anh liên tục bị ăn mấy quyền, trong cổ họng đều là máu. Anh phun một cái, đem máu trong miệng nhổ, chưa hết hy vọng hỏi: "Em bây giờ...........Là giúp hắn ta?" Hỏi xong, anh lại cười tự giễu, hiển nhiên chính mình cũng hiểu được vấn đề này hỏi có hơi dư thừa.

Bạch Dương cũng phun một ngụm: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, không giúp tôi chẳng lẽ giúp anh sao?"

Thịnh Nghiệp Sâm vẫn không nhúc nhích, ánh mắt một giây cũng không rời khỏi Lục Tắc Linh: "Em, Lục Tắc Linh, là người phụ nữ của anh ta?"

Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên ngẩng đầu lên cười ha ha. Rõ ràng là cười thế nhưng ánh mắt lại biểu lộ sự tuyệt vọng cùng hận ý.

Anh xoay người, nhặt hộp đựng vòng tay trên mặt đất lên. Anh mở tờ báo Lục Tắc Linh dùng để bọc cái hộp, khi mở ra vòng tay kia đã gãy đôi.

"Rất tốt, thật tốt." Thịnh Nghiệp Sâm cười tự nhủ: "Lục Tắc Linh, em vừa lòng không? Đây là điều em muốn sao? Tốt lắm, tốt lắm, tôi đã hiểu! Tôi hoàn toàn đã hiểu!"

Anh dứt khoát, không chút lưu tình quăng vòng tay đi, lốp bốp (hay loảng xoảng nhỉ? bạn nào biết tiếng ngọc vỡ sẽ như thế nào), âm thanh bén nhọn của vòng ngọc rơi xuống. Lục Tắc Linh nhịn không được rụt bả vai lại. Thịnh Nghiệp Sâm không nói gì nữa, xoay người rời khỏi.

Bóng lưng của anh cứ như vậy tan rã trong im lặng, bóng dáng anh như hư vô lúc có lúc không, Lục Tắc Linh có cảm giác không chân thật.

Bạch Dương xoa xoa mặt, ra vẻ không thèm để ý nói: "Đừng nhìn, mặt thì không đẹp! Còn bộ dáng không được đẹp như anh."

Lục Tắc Linh không nói gì. Ánh mắt vẫn nhìn từng mảnh vỡ của vòng tay (ngọc) trên đất. Dường như cả người cô cũng giống như vòng tay kia, không còn nguyên dạng.

Bạch Dương nhìn theo ánh mắt của cô: "Thì ra em để ý vòng tay này không phải bởi vì anh mà là vì anh ta."

Lục Tắc Linh có chút thất thần, phải sau một lúc sau mới đáp lại: "Thật xin lỗi, trước nay đều là em lợi dụng anh, là em nợ nhân tình của anh."

"Lần này coi như hòa nhau." Bạch Dương nói: "Xem xem anh đối với em có tốt không, thời khắc mấu chốt liền xuất hiện, lần này nhất định hạ nhuệ khí của anh ta! Nhìn anh ta ép buộc em như thế, anh phải báo thù cho em chứ!"

Bạch Dương vừa quay đầu lại, thấy Lục Tắc Linh, tất cả lời muốn nói đều nuốt xuống: "Lục Tắc Linh. . . . . .Không phải em nói rất mạnh miệng sao? Sao lại không có chút tiền đồ vậy? Này, đừng khóc . . . . .



 

CỐ CHẤP CUỒNG - Ngải Tiểu ĐồWhere stories live. Discover now