Chương 31

10.7K 243 3
                                    


Đêm nay vận may của Cố Trì Tây rất thịnh vượng. Cách hắn đánh bài cũng giống như tính cách con người hắn, khiêm tốn bình thản, ổn định vững vàng. Nhưng đêm nay vận may của hắn tốt đến nỗi muốn khiêm tốn cũng không được, tiện tay bóc một quân bài cũng có thể khiến người cùng chơi choáng ván.

Lão Thẩm sờ sờ cằm, cười nói: "Người ta hay nói đen tình đỏ bạc, lão Cố,xem ra gần đay ông không được như ý?"

Cố Trì Tây không nói gì, tiện tay lấy một quân bài ném ra, sau đó hô lên, "Hồ ."

Lão Sở trừng lớn mắt nhìn bài của Cố Trì Tây, vỗ đầu một cái, "Lão Cố, hôm nay ông thật may mắn ! mới một lát mà đã khiến tôi thua 20 vạn rồi , cứ theo cái đà nay chắc tôi không còn cái quần để về nhà mất."

Lão Thẩm cười to: "Coi ông nói kìa, sao vậy, cái công ty kia của ông lại thua lỗ nữa sao?"

Lão Sở lắc đầu, "Đừng nói nữa, bây giờ tôi là nỗi sỉ nhục của Sở gia, ngay cả đứa cháu trai lớn cũng chê cười tôi! Ông không biết tên nhóc Sở Thần kia đi theo Mạc Khiếu Bạch lăn lộn càng lúc càng lớn lối, không để người chú nhỏ là tôi đây vào mắt, đúng là đời sau hơn đời trước."

Lão Thẩm vỗ vỗ lão Sở: "Ông đó, ly hôn xong chỉ còn lại vỏ ngoài, bây giờ còn dư cái quần lót đã là không tệ rồi. Thật ra tôi còn muốn nói ông thua xa cháu trai mình, tiểu Thần ít nhất cũng có vợ có con. Nó gia đình sự nghiệp đều có, không có giống như ông, lập gia đình xong lại lập gia đình, sau đó lại lập gia đình một lần nữa, khi nào ông mới có thời gian thật sự để lập nghiệp chứ?"

Lão Sở vung tay ngăn chặn lời nói tiếp theo, "Tới địa ngục đi, nói chuyện y như ông già nhà tôi, đừng có mà kiếm chuyện làm tổn thương tôi! Ai nói phải lập gia đình mới có thể lập nghiệp, ông nhìn lão Cố xem, không lập gia đình nhưng sự nghiệp vẫn lớn như thường."

Cố Trì Tây cười mà không nói.

"Đúng rồi lão Cố, ông cùng cô gái kia thế nào rồi? Cuối cùng là có thể đoạt được vào tay hay không? Sao tôi nghe tiểu Thần nói cô gái kia cùng Trương Dật Bạch xem mắt rồi bị ông bắt đi?" Lão Sở hỏi.

Cố Trì Tây khẽ nhíu mày, tên nhóc Trương Dật Bạch này chán sống rồi, dám buôn chuyện về hắn.

Lão Thẩm cười nói: "Nghe nói là đã chia tay, không biết có còn hi vọng hay không."

Lão Tần như thầy tu ngồi thiền, nghe được câu này hắn hé mở đôi mắt, nhìn về phía Cố Trì Tây, vừa vặn cùng Cố Trì Tây bốn mắt nhìn nhau

Cố Trì Tây cười bất đắc dĩ cười, "Ừ, không còn hi vọng."

Lão Sở cùng lão Thẩm nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười ha hả.

"Không thể tưởng được cô gái kia lại cứng rắn như vậy, thế mà lại có thể khiến ông không có biện pháp ?" Lão Sở vỗ tay cười nói.

"Không đến mức đó chứ, lão Cố ông mà cũng có lúc khốn đốn sao?" Lão Thẩm cũng cười .

Lão Tần rốt cuộc mở miệng nói: "Lão Cố, chia tay là tốt rồi, hai người không nên ở bên nhau."

Câu nói vửa kết thúc, ba người kia đều đồng loạt nhìn về phía lão Tần, Cố Trì Tây hỏi: "Nói như thế là sao ?"

"Đúng vậy, lần trước ông xem tướng tay người ta, rốt cuộc là nhìn ra cái gì ?" Lão Thẩm sờ cái ót trơn bóng hỏi.

Tình Muộn - Thương Cẩm DuyHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin