Chương 64: Sonoma (3)

2.3K 158 8
                                    

Ra khỏi con hẻm ấy, bả vai Hoài Chân sụp xuống, hòm thuốc lại nằm trên vai cô, bóng người bên cạnh bước nhanh từ trong hẻm tối ra chỗ sáng, đi đến chỗ mấy người cảnh sát da trắng đang chơi cá cược và tú lơ khơ dưới đèn lồng ven đường.

Già Huệ đi sau lưng cô chậc chậc: “Tình nhân nhỏ đấy, ây da.”

Tam thiếu cười.

Sợ già Huệ lại nói bậy bạ, Hoài Chân vội đổi chủ đề: “Lúc nãy Tam thiếu hỏi em gì vậy?”

Tam thiếu mỉm cười, “Chỉ là, trước ngày em bị bắt, tài liệu hợp đồng hôn nhân của thằng Sáu là do tôi thảo.” Nói đoạn, anh ta bổ sung, “Để đề phòng em bị giam trên đảo Thiên Thần, đề phòng nó không muốn cưới.”

Hoài Chân nghĩ bụng, thì ra Tam thiếu là người khẩu Phật tâm xà. Thế là cô cười nói, “Vậy tài liệu hợp đồng đó có còn không?”

“Vẫn còn đây. Ngay cả giấy hôn thú của em và Ôn thiếu cũng ở chỗ tôi.”

Hoài Chân nhanh chóng đăm chiêu, song vẫn không hiểu rốt cuộc Tam thiếu muốn làm gì.

Tam thiếu nói, “Đừng lo, tình hình cha tôi hôm nay ra sao em cũng thấy rồi đấy. Thì giờ còn lại của ông không còn nhiều, chỉ quan tâm duy nhất mỗi thằng Sáu. Tiền án của nó hơi mệt, nhất định đồn cảnh sát sẽ không tha cho nó. Nếu như nó bị đánh, chắc chắn đồn cảnh sát sẽ mượn cớ bác sĩ da trắng từ chối chữa bệnh cho người da vàng, còn thầy thuốc da vàng lại không vào đồn cảnh sát được, cứ lần lữa nó. Huệ đại phu lại có ghi chép ‘không tốt’ ở đồn cảnh sát, cô Quý à…”

Hoài Chân nói tiếp, “Ừ, em không có ghi chép hành nghề Trung Y, lại có giấy chứng nhận hôn thú này nên chỉ có em có thể đi thăm anh ta. Sau đó đi ra mời Huệ đại phu kê thuốc cho anh ta, lần sau đi thăm thì lại đem thuốc vào.”

“Đúng thế. Sau đó tôi sẽ tiêu hủy chúng cho em, về phía Vancouver, em muốn gặp hay không muốn gặp thì tôi cũng sẽ cố gắng giúp em.”

Hoài Chân tức giận, “Không có những thứ đó, em cũng sẽ giúp Tiểu Lục gia.”

“Tôi phải đảm bảo không có sai sót trước chứ, có đúng không?”

Đầu tiên bóc trần gốc gác nhà người ta ra, sau đó mới từ từ nói điều kiện với người ta.

Thì ra hôm nay mời cô đến tiệm thuốc phiện không phải là vì nhất thiết muốn cô đến bằng được, mà là để cô nhìn Hồng gia thế nào, biết được gì đó thì sẽ dễ đưa ra yêu cầu với cô hơn.

Luật sư đều thế cả à?

Hoài Chân nói, “So với điều này, trông anh có vẻ không hề để tâm đến vết thương của cha anh cho lắm.”

Tam thiếu suy nghĩ rồi nói, “Em nhìn đi, chính ông ấy còn không để tâm nữa là. Ông ấy gọi tôi về cũng chỉ là muốn cầu cạnh tôi thôi.”

Hai cha con này cho cô cảm giác tình thân nhạt nhẽo, hơn nữa, cách tam thiếu đối nhân xử thế quả đúng là quá thiết thực. Đối với nghề nghiệp của anh ta mà nói thì điều này không có gì là không tốt, nhưng Hoài Chân cảm thấy nhìn anh ta không có vẻ khiến người ta ưa như gương mặt của anh ta.

Kim Sơn Hồ Điệp - Duy Đao Bách Tích [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ