Chương 122: Thành phố Gotham (2)

1.8K 136 10
                                    

Từ dãy núi Appalachian đến New York ngót nghét ba giờ chạy xe, nếu hai người muốn đến Manhattan trước mười giờ rưỡi thì phải dậy thật sớm. Phòng ăn chưa kịp chuẩn bị bữa sáng, cả hai đành mua ít sữa bò với bánh bích quy ăn khi tạt ngang qua cây xăng. Trước khi lên đường, Ceasar mượn điện thoại ở quầy lễ tân khách sạn gọi điện cho người bạn kia, xác nhận người đó không quên lời hẹn nửa tháng trước.

Đến khi gọi điện xong, anh mới thấy cô gái nhỏ đang ngồi trên sô pha khách sạn, nhìn vào điện thoại đến mức xuất thần.

Anh hỏi cô sao thế.

Hoài Chân hoàn hồn. Cô nghĩ, nếu anh phải cúi đầu trước bạn cũ vì chuyện gì đó, không biết trong lòng có thấy chênh lệch không.

Ban ngày ở New York khá lạnh, anh mặc áo khoác nỉ màu xanh tím, chính là chiếc cô đã chọn cho anh ở cửa hàng giảm giá Florentia tại Columbus —— cô đã học được chiêu này là nhờ Vân Hà. Vốn giá gốc là mười lăm đô, nhưng được vận chuyển bằng đường biển tới thì chỉ cần bốn đô là cùng. Không biết có thoải mái như mấy bộ anh mặc ngày trước không, nhưng anh mặc vào trông rất đẹp mắt, cũng rất vui vẻ.

Bất luận ngày trước anh mang họ gì, từng có bao nhiêu quần áo trang sức hoa mỹ, thì anh vẫn cứ tự tin thế đấy. Sự tự tin tích lũy trong nhiều năm đã tạo nên Ceasar, anh không cảm thấy chênh lệch, bởi vì anh vốn không quan tâm đến nó.

Thế là cô ngẩng đầu lên, nói một câu làm chính mình cũng nổi da gà: Đang suy nghĩ xem người đàn ông đẹp trai này là bạn trai của ai.

Nhưng đúng là cô muốn nói điều đó thật.

Không đợi Ceasar mở miệng giễu cợt, cô đã chủ động giơ tay nắm lấy tay anh, cùng anh nghênh ngang đi ra khỏi khách sạn. Lúc sau anh bật cười, có vẻ rất hưởng thụ.

Sắc trời còn chưa sáng, xe hơi chạy trên quốc lộ như đang chạy trong màn đêm, từ đằng xa đã có thể trông thấy cây xăng sáng đèn ở sau những cây sồi xanh ngắt. Ceasar lái xe vào đổ thêm dầu, Hoài Chân xuống xe đến cửa hàng tiện lợi mua một túi kẹo cao su, hai túi bánh Waffle cùng một túi sữa chua. Đồ ăn nguội – mỗi khi vào những lúc như thế này, cô luôn nhớ tới cửa hàng tiện lợi 24/24 ở đô thị hiện đại, đi đâu cũng có thể bắt gặp, mang lại cảm giác an toàn cho những người chỉ thích ru rú ở nhà suốt ngày.

Giải quyết qua loa bữa sáng, bầu trời cũng vừa hửng sáng. Dọc đường đi, bọn họ chạy ngang qua rất nhiều Motel, những bóng đèn nê ông xếp thành chữ “Phòng tốt có giá thấp nhất” “Còn nhiều phòng đang trống” ở cửa chiếu sáng cả nhà nghỉ; Thỉnh thoảng một vài chiếc xe tải ở đối diện chạy ầm ầm đến, thân xe lắp đèn bảy màu, rất hợp với cây thông chốc chốc lại trông thấy ở ven đường, trong một thoáng suýt làm Hoài Chân tưởng lầm Giáng Sinh đã đến, chẳng mấy chốc đã làm cô mơ màng chìm vào giấc ngủ say.

Xe chạy từ quốc lộ Liên tiểu bang 78 đến đường hầm Holland, lúc bấy giờ Hoài Chân mới tỉnh lại. Thế là cô không có cơ hội thấy được khung cảnh kinh điển nhất của đô thị New York khi băng qua sông Hudson rồi.

Cái nhìn đầu tiên của cô về New York là lúc xe chạy ra khỏi đường hầm.

Tiếng còi trên sông Hudson vang lên, ngay sau đó bầu trời bừng sáng, chói tới mức làm cô không tài nào mở mắt nổi.

Kim Sơn Hồ Điệp - Duy Đao Bách Tích [Hoàn]Where stories live. Discover now