Chương 89: Đỉnh Vàng (6)

2.3K 205 49
                                    

Ceasar ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn một gã mặc quân phục màu trắng dìu bà lão chống gậy đi vào khoang máy bay hình vuông, lúc này cửa khoang chính thức khép lại.

Tổng cộng hai hàng ghế ngồi lại chỉ có chưa đến hai mươi hành khách. Hành khách hôm nay rất ít, có lẽ vì có bão sắp đổ bộ vào bờ Tây.

Nữ tiếp viên xuất thân từ y tá bước vào khoang trước khi cửa khép lại, nói, “Mọi người không cần quá lo lắng về cơn bão. Chúng ta sẽ đến Oakland sau hai tiếng ba mươi phút nữa.”

Trước lúc đó, anh đã không uống ít hơn ba chai nước Evian. Chai cuối cùng bị anh xoắn chặt, ném vào khay nôn đặt dưới bàn ăn trong khoang.

Bà cụ ngồi đối diện trông thấy sắc mặt anh thì ân cần hỏi han, “Có muốn mở cửa sổ ra không?”

Anh miễn cưỡng cười lắc đầu, không nói gì.

Trong lúc nói chuyện, nữ tiếp viên cũng đi đến. Trên sàn không trải thảm nên tiếng giày cao gót vang lên rất sắc bén.

“Anh Maewell,” Nữ tiếp viên hàng không kiểm tra họ tên hành khách, chu đáo hỏi thăm, “Anh có gì không thoải mái sao?”

Cô ấy vừa nói vừa giơ tay lên, kéo cửa sổ mở ra. Đây là khoang máy bay gia áp đầu tiên của công ty Boeing, đi nhanh hơn nhiều so với máy bay chở khách của hãng hàng không Pan American thông thường. Thế nên cửa sổ được thiết kế rất nhỏ, gió chỉ có thể đi vào từ một lỗ thông khí

Cơn gió từ độ cao gần 20.000 feet bị dồn nén ùa vào, thổi tóc mái anh hất ra sau đỉnh đầu, để lộ gương mặt tái nhợt đầm đìa mồ hôi.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tinh thần lại quay lại trong người anh.

Anh giống như một bệnh nhân trước lúc lâm chung, đột nhiên nhớ lại cuộc sống bình lặng của mình, nhớ lại mấy tiếng trước bản thân đã ra khỏi căn nhà kia như thế nào.

Vài mảng hồi ức rời rạc nhảy ra. Lúc trời vừa tờ mờ sáng, Thompson đi vào phòng, thu xếp lại số tiền mặt đủ để anh có thể quay về nơi nhung nhớ, tổng cộng là 1.400 đô la. Trong đĩa trứng gà luộc xuất hiện mấy miếng xúc xích, không phải là xúc xích kiểu Tây to chừng ngón tay, mà là xúc xích heo xông khói. Lúc đưa tiền mặt cho anh, trông Thompson có phần kỳ lạ. Hình như ông ấy lẩm bẩm nói, “Có phải chìa khóa két an toàn của ngài Arthur ở ngân hàng Hoa Kỳ là chiếc màu đỏ đồng không nhỉ?” Rồi ông ấy đi ra ngoài. Cho tới nay ông ấy chưa bao giờ lẩm bẩm điều gì.

Một khắc sau, anh đội mũ lưỡi trai màu đen và áo khoác Tropical cùng màu vào, được Lucinde khoác tay đi ra khỏi ngôi nhà lớn phủ đầy cây thường xuân, bước vào chiếc xe hơi đang đậu trong đêm, lái xe rời khỏi Long Island, thẳng tiến đến quận Queens… Mọi chuyện tiến hành rất suôn sẻ. Cứ như thể đang ở trong giấc mơ, anh gần như lái xe theo bản năng —— không bị đụng xe, tạ ơn trời đất!

Từ lúc ấy, ngoại trừ 1.400 đô la trên người ra thì anh gần như chẳng có gì, nhưng anh đã tự do rồi.

Anh thề với trời, anh sẽ lợi dụng sự tự do ngắn ngủi này để kiếm được tự do lâu dài hơn.

Anh giống như một con vật không mang trôi nổi trên mặt biển vì cạn kiệt ô-xi, hoặc là mãi mãi chìm xuống đáy biển, hoặc là vớt được cọc gỗ dưới ánh mặt trời. Chỉ cần một câu nói của cô là có thể quyết định cả cuộc đời anh. Anh tháo gỡ mọi lớp ngụy trang, mặc cô xẻ thịt… Đem lại nỗi đau cũng như hạnh phúc cho anh.

Kim Sơn Hồ Điệp - Duy Đao Bách Tích [Hoàn]Where stories live. Discover now