Chương 53: Người lưu lạc thiên nhai

21.4K 1.4K 414
                                    

Hắn đem nàng để lên trên một cành cây.

Xa xa có tiếng ve kêu, trong làn gió đêm tươi mát nơi rừng núi, hơi thở ấm áp của hai người dần dần họp lại thành một.

Hắn dùng đầu ngón tay nâng cằm nagf lên, đôi môi như gần như xa, tinh tế hấp thu hơi thở của nàng.

Khi chóp mũi chạm nhau, hắn lại hạ giọng thấp thấp cười, ôm nàng càng chặt hơn.

Rốt cuộc, hắn đã nếm đủ tư vị ngọt ngào mà hắn hằng chờ mong, hôn thật mạnh xuống.

Nụ hôn này, phảng phất lại có chút không giống như trước.

Nàng mới vừa thấy được một mặt khác của U Vô Mệnh, giấu bên dưới thân xác máu lạnh thô bạo kia, lại có thể là một khí thế anh hùng mang theo một chút cứu thế như vậy, lại có một chút ấu trĩ, có một chút bướng bỉnh, lại có chỗ làm người cảm động.

Nàng làm bộ không biết tay hắn đang lặng lẽ lén chui vào trong xiêm y nàng .

Hai người đều có chút say tình, bất tri bất giác, thân thể của nàng theo thân cây tụt xuống.

U Vô Mệnh kịp thời đem nàng ôm vào trong lòng ngực, hắn ngồi dựa ở dưới tàng cây, rũ đầu, hai tay ôm chặt khuôn mặt nàng, hôn đi hôn lại.

Hô hấp càng ngày càng gấp.

"Tiểu Tang Quả," môi hắn nghiền qua khóe môi nàng, thấp giọng cười nói, "Nàng tựa như một khối đường ấy, tùy tiện hôn một cái liền muốn chảy ra. Như thế nào mà nàng lại mềm như vậy ?"

Nàng trừng mắt nhìn hắn, trong mắt sáng lên mấy tia sáng.

Nhưng lại làm hắn đắc ý.

Thân thể của nàng bây giờ xác thật rất mềm mại, không nhấc lên nổi một chút sức lực nào, nhưng vậy thì thế nào chứ? Bất quá chính là đặc tính sinh vật mà thôi. Chân không mềm thì ghê gớm sao? Vẫn chưa hoàn toàn đắc thủ nha, đến thời khắc cuối cùng kia, hắn có thể mềm sao ! Hắn dám mềm sao !

Còn không phải là nghiến răng nghiến lợi mà cứng rắn lên ấy chứ.

Trong lòng nàng nghĩ mấy ý tưởng xấu xa, trên mặt lại lộ ra mỉm cười càng thêm ngọt ngào .

"Bởi vì ta thích chàng đó."

Thanh âm mềm mại, giống như dây leo bò vào lỗ tai hắn, chui vào tim hắn.

U Vô Mệnh bị quấn lấy, hô hấp cứng lại.

"Tiểu Tang Quả......" Thanh âm hắn càng ách, "Nàng thật là, muốn mệnh ta."

Hắn gục đầu xuống, hôn càng sâu.

Hồi lâu, hắn không thể không buông lỏng nàng ra. Nhìn chằm chằm nhìn một lát, nhịn không được lại hôn lên trán của nàng mấy cái, nói, "Đợi trời sáng, ta lập tức theo nàng về Tang Châu cầu hôn, không đáp ứng liền đoạt."

Hắn còn định hôn tiếp, bỗng nhiên nghe được cái gì, động tác dừng lại đỡ nàng đứng lên.

Tiếng bước chân đan xen nhau dần dần đến gần.

Tang Viễn Viễn vội vàng dùng mu bàn tay che che mặt, vuốt vuốt tóc mai, sau đó bày ra bộ dáng nghiêm trang, nhìn Tang Bất Cận cùng Vân Hứa Chu hai người ' sàn sạt ' đi ra từ sau lùm cây cối.

【HOÀN】Xuyên thành bạch nguyệt quang yểu mệnh, ta cùng vai ác HEWhere stories live. Discover now