chương 8: Tin tưởng

689 83 10
                                    

Đêm nay số lượng người không được ngủ có vẻ nhiều, tiếng gió đêm vẫn rì rào không dứt, ánh trăng trên cao đưa từng lớp ánh sáng xuyên nhẹ qua các tán cây mờ mờ đến tận nền đất đã ước nhem nhép vì đám mưa lớn ban tối, hai thân ảnh nhẹ nhàng linh hoạt trong đêm, đem mọi lo lắng nơi đáy nhờ bóng đêm cất hộ, Đình Quý và Chu Đổng Văn từng bước về phía trước, xuyên qua những bụi cây, những đại thụ mà đi trong mờ mịt, bởi dù có thế nào đi nữa, cũng không thể để lại Nhất Bác một mình giữa núi rừng ban sơ này, chưa kể xung quanh quân Nhật đang chia nhau truy tìm kẻ phản đồ của họ, giáo quan lựa chọn tin tưởng lời Trung Tướng của Nhật hứa, nhưng họ thì không, chiến tranh mà, chưa kể thân phận Vương Nhất Bác lại đặc thù, dù họ biết bản thân cũng đang lao vào một vòng dây chứa thật nhiều nguy hiểm, nhưng họ không hối hận, chí ít khi quyết định cải lệnh giáo quan trốn đến đây họ đã chuẩn bị cho cái trường hợp xấu nhất rồi!

" Ai"

Tay Vãn Bình đã bị Đình Quý khóa lại, cả người đã bị đè lên thân một gốc đại thụ to đùng giữa rừng, khi đang tiến đến hai thân ảnh quen thuộc xuyên đêm mà lần bước.

" Ây da, tôi Vãn Bình đây" mặt Vãn Bình nhăn nhó vì đau đớn.

Nương theo chút ánh sáng của ánh trăng, họ đã thấy rõ chân dung người trước mặt, Vãn Bình đang cố xoa lấy cái tay đang rất đau của mình.

" Xin lỗi" Đình Quý lên tiếng

" Sao cậu lại đến đây" Chu Đổng Văn cũng tiếp lời

" Tôi thấy sau khi Mã Giáo quan cho các học viên trở về trường, hai người đã trốn ra, tôi là đi theo hai người đến, chỉ là được một lúc lại không kịp, đã tìm thấy dấu vết gì của Nhất Bác chưa?" Vãn Bình

Mọi người lắc đầu, Đình Quý giấu chút tâm tư riêng, không tìm thấy dấu vết Nhất Bác để lại, nhưng cậu tìm thấy dấu vết khác!

Dưới chân đồi, nhìn vào khoảng không vô định Vương Nhất Thiên gương mặt âm trầm hẳn ra, dạo gần đây khi Trung Tướng Kamida đến tiếp nhận thương hội Nhật Bản, các cơ sở kinh doanh trực thuộc thương hội người Hán tại Thượng Hải nhiều lần bị chèn ép, Vương Nhất Thiên trong bóng tối không ít lần giao tranh cùng Trung Tướng, nhờ hợp tác cùng Giang Mẫn Nhi tình hình vẫn nằm trong tầm kiểm soát, nhưng lần này quân đội Nhật đột nhiên xuất hiện ở vùng diễn tập của trường quân sự Hiểu Dương, bảo anh nên tin họ chỉ là truy kẻ phản bội hay lại có âm mưu khác, huống hồ mấy trăm học viên trường quân sự, vài người mất tích vừa vặn lại có tên Vương Nhất Bác, trùng hợp hay sắp đặt trước?

" Cậu ấy là học viên ưu tú của trường chúng tôi, cậu ấy sẽ không sao đâu, không cần lo lắng nhiều, các giáo quan cũng đã cho người tìm rồi" Trương Chính Trung vỗ vỗ vào vai của Vương Nhất Thiên.

Vương Nhất Thiên đưa đôi mắt về một bên đang dặn dò cấp dưới của Trung Tướng Kamida, nhìn hắn ta bộ dạng sốt sắn, sự việc kẻ phản bội có lẽ là sự thật, nhưng em của anh mất tích có thể yên tâm được sao? Anh cố gắng đưa cho Trương Chính Trung một nụ cười vô sự, nhưng đôi tay trong chiếc áo dạ dài đã nắm chặt tự khi nào..

Nếu Vương Nhất Bác có bề gì, liên quan đến hắn ta, bồi cả thương hội anh cũng nguyện trả thù cho em mình...

Ánh mắt không giấu chút địch ý về đoàn người Nhật bên cạnh.

[BÁC CHIẾN] BÌNH MINH RỰC LỬA ( HOÀN)Donde viven las historias. Descúbrelo ahora