Ngoại truyện 2: Lãnh Mặc Ngôn x Lãnh Tiểu Ngũ

3.9K 228 0
                                    

Ngày ấy là mùng năm, là sinh thần của Lãnh Mặc Ngôn, Trưởng Tôn Mộ Tịch dẫn theo Lãnh Mặc Ngôn ra ngoài Tuyệt Âm Các, muốn đến chợ chúc mừng sinh nhật cho Lãnh Mặc Ngôn. Lãnh Mặc Ngôn được bảo vệ sau áo bào rộng lớn của Trưởng Tôn Mộ Tịch, Thiên Tuyệt Nhai gió lớn sương mù dày, mỗi lần tới, Lãnh Mặc Ngôn đều sẽ gắt gao kéo Trưởng Tôn Mộ Tịch, tránh để thân thể nhỏ bé của mình bị gió to thổi đi.

Lúc này Lãnh Mặc Ngôn tinh mắt nhìn thấy phía trên Thiên Tuyệt Nhai có một đứa bé gái ngã trên mặt đất không nhúc nhích, nhìn giống như chết rồi.

"Nương. . . Nàng chết rồi sao?"

Lãnh Mặc Ngôn chỉ chỉ tiểu cô nương kia, Trưởng Tôn Mộ Tịch nhìn theo hướng Lãnh Mặc Ngôn chỉ, quả nhiên thấy một cô bé.

Hai nàng đi tới, Trưởng Tôn Mộ Tịch ngồi xổm xuống, thăm dò hơi thở của bé gái, khí tức rất yếu ớt, nhưng vẫn còn sống.

"Vẫn chưa chết."

Trưởng Tôn Mộ Tịch đứng lên, ánh mắt sắc bén lóe lên vẻ thương xót, đáng tiếc chỉ chớp mắt đã biến mất, mái tóc bạc trắng bị gió thổi rối bời, thậm chí không nhìn thấy vẻ mặt của nàng bây giờ.

"Đi thôi!"

Trưởng Tôn Mộ Tịch kéo tay Lãnh Mặc Ngôn, nhưng lại phát hiện Lãnh Mặc Ngôn đứng bất động tại chỗ, nàng chỉ yên lặng nhìn bé gái ngã trên mặt.

"Nương. . . Lễ vật sinh thần của ta. . . Muốn nàng."

Trưởng Tôn Mộ Tịch khẽ nhíu mày, nhìn Lãnh Mặc Ngôn quật cường đứng tại chỗ, nàng không biết tại sao Lãnh Mặc Ngôn muốn cứu cô bé này, dù sao Lãnh Mặc Ngôn lớn lên ở Tuyệt Âm Các, không phải một đứa trẻ tốt bụng.

"Vì sao?"

Trưởng Tôn Mộ Tịch không lập tức đáp ứng Lãnh Mặc Ngôn, mà dò hỏi nguyên nhân của Lãnh Mặc Ngôn.

"Nhất thời cao hứng."

Lãnh Mặc Ngôn chỉ lạnh lùng nói một câu, lúc nàng nhìn thấy cô bé này liền mềm lòng, chẳng biết vì sao, rõ ràng mặc tơ lụa, nhưng cả người lại bẩn thỉu, gương mặt như đúc từ ngọc đỏ hồng, cau mày, xem ra nàng cũng không đáng phải chịu khổ như vậy, dáng vẻ thống khổ kia lại có thể khiến mình không đành lòng.

Trưởng Tôn Mộ Tịch trầm mặc một lát, cuối cùng nghiêng người ôm lấy bé gái kia, quay đầu nói với Lãnh Mặc Ngôn: "Đây là người ngươi muốn cứu, ngươi phải chịu toàn bộ trách nhiệm với nàng."

Trưởng Tôn Mộ Tịch chỉ lạnh nhạt nói một câu, Lãnh Mặc Ngôn đi theo phía sau Trưởng Tôn Mộ Tịch, nhẹ nhàng trả lời một câu.

Sau khi trở lại Tuyệt Âm Các, Trưởng Tôn Mộ Tịch cứu sống người, chỉ tiếc. . .

Bé gái tỉnh lại đã ba ngày, ánh mắt nàng đờ đẫn nhìn Trưởng Tôn Mộ Tịch và Lãnh Mặc Ngôn, ngẹo đầu, ha ha bật cười.

"Tỷ tỷ. . . Xinh đẹp."

Câu nói này là nói với Lãnh Mặc Ngôn, Trưởng Tôn Mộ Tịch thở dài, nói: "Đáng tiếc. . . Bị bệnh một trận, lại còn trở thành đứa ngốc."

Lãnh Mặc Ngôn không để ý đến Trưởng Tôn Mộ Tịch, ngồi vào bên cạnh bé gái, yên tĩnh nhìn nàng một lát.

"Tiểu Ngũ. . . Sau này ngươi tên là Tiểu Ngũ."

Yêu phi, ngươi quá càn rỡ! - Văn Nhã Ai Cập MiêuWhere stories live. Discover now