47. Cúi đầu nói chuyện xưa.

55 6 4
                                    

Trích Hoa Phường.

Lưu Vũ ngồi bên án thư, ngón tay thanh mảnh từ tốn lật từng trang giấy của cuốn sổ ghi chú đơn hàng, lông mày thiếu niên khẽ chau lại cẩn trọng. Bên tai vang lên âm thanh của vị quản sự phụ trách quản lý số lượng người làm trong phường:

" Gần đây trong thành có nhiều tiệc tùng hội họp. Các ca nương, vũ nữ ở kỹ phường đều muốn may y phục mới. Ngài tạm rời đi nên những đơn hàng lớn nhị chưởng quầy đều không dám nhận, chỗ Trương tiểu thiếu gia bị quá tải lượt đặt hàng. Ngài vừa về, Trương tiểu gia liền ngay lập tức đẩy lượng khách sang chỗ chúng ta tháo chạy. Nhưng thời gian có chút gấp....."

Đáng lý mà nói, người làm kinh doanh sẽ không chê tiền. Nhưng tiểu tử Trương Gia Nguyên này lại không giống vậy. Tiền đến quá nhiều, ngược lại hắn còn thấy phiền liền nhất quyết đẩy hết sang cho cậu gánh vác. Hắn biết chừng mực, bản thân không làm được nhất quyết sẽ không làm. Vì vậy nên mấy năm nay Bạch gia và Trương gia hợp tác bền vững cũng là nhờ cái tính xởi lởi vô tư này của hắn. Bằng không, hai phường vải đã sớm thành đối thủ cạnh tranh một mất một còn.

Lưu Vũ xem xong đơn đặt hàng dày một xấp dày cộp, cậu thử tính toán một chút rồi sau đó đưa lại cho quản sự, dặn rằng: " Không sao, cứ nhận đi. Chúng ta có khả năng gánh vác những đơn hàng này. Ta sẽ tăng thêm tiền thưởng cho các tú nương, ngươi đốc thúc họ chịu khó làm việc. Chỉ cần chăm chỉ thì sẽ không chịu thiệt."

" Tiểu nhân tuân mệnh." Quản sự nói xong liền cầm theo đơn hàng lui ra. Mùa tiệc tùng lễ hội bao giờ cũng là cơ hội phát tài dễ dàng nhất.

Ở Dương Châu chơi Trung thu đặc biệt khoa trương. Chưa nói tới vài ngày trước hội đã náo nhiệt rộn ràng ra sao, đợi vào chính hội ngày rằm nhất định sẽ còn hoa lệ hơn thế. Những dịp thế này, thông thường phường vải bọn họ bận rộn đầu tiên. Quan quyến, tiểu thư phú hộ, ca nương vũ nữ, tựu chung lại là những người có tiền đều thích sắm sửa ăn diện vào những dịp thế này. Phường vải bận rộn đủ rồi, sau mới đến cơ hội kiếm tiền của các phường hội khác. Từ khi tới Dương Châu, Lưu Vũ cũng không còn thói quen đón tết Trung thu nữa. Ngày này nếu không có thêm đơn hàng nào thì cậu cũng chỉ ở sân sau của Trích Hoa Phường mà nghiên cứu nhuộm vải, xem các mẫu thêu của tú nương. Vốn dĩ mở Bạch Cư Quán là để nguồn trà ở thôn trang có nơi tiêu thụ, tránh cho bán cho lái buôn lại bị chém giá. Cũng là để bản thân bận càng thêm bận không còn tâm tư suy nghĩ linh tinh, lại không biết quyết định này có phải sáng kiến hay không nữa.

Gian nhà trong của Trích Hoa Phường có chút ngột ngạt. Lưu Vũ cầm lấy sổ sách quyết định bước ra gian ngoài đón khách. Cậu bỏ lại Khánh Tử ở đây năm ngày, có lẽ tên nhóc đó cũng mệt mỏi rồi. Lại nghĩ, mấy ngày trước có thư từ Đông Kinh gửi đến. Nói rằng, phụ mẫu của Khánh Tử muốn tìm cho con trai một mối hôn sự nên đánh tiếng hỏi nhà chủ đã có ý định này chưa. Khánh Tử cũng đã hơn hai mươi, không thể chậm trễ thêm nữa. Tô Kiệt bèn đem chuyện này đánh tiếng với cậu. Lưu Vũ lại chẳng ngờ, bản thân mình chưa đâu ra đâu mà có vẻ như sắp sửa phải lo chuyện trăm năm một lúc cho cả ba người tùy tùng của mình mất rồi.

Khánh Tử xem như tuổi vừa tới lúc. Nhưng Tiểu Quế hãy còn nhỏ, cậu mới không nguyện ý gả con bé đi sớm vậy đâu. Đành ủy khuất Thanh Minh đợi thêm hai năm nữa vậy.

[ song Lưu] Tiểu công tử phủ tướng quân.Where stories live. Discover now