CHƯƠNG 66:

572 73 6
                                    

Bởi vì do Bùi Úc che camera cho nên tổ chương trình không nhìn thấy bất cứ hình ảnh nào, bất quá thông qua tiếng bọn họ cũng đoán được.

Bùi Úc đang tắm rửa, Hồ Anh trở về đúng trúng.

Nhưng mà trở về thì trở về, Bùi Úc chắc chắn sẽ khóa cửa, hơn nữa Hồ Anh là ai, vị khách mời này của bọn họ là người duy nhất không e ngại ai.

Đừng nói không thấy gì, dù có nhìn thấy, với y cũng không nói lên điều gì.

Có gì đáng để Hồ đại mỹ nhân ngạc nhiên sao?

Huống chi y căn bản không báo cho Bùi Úc.

Nhưng bọn họ thông qua âm thanh phán đoán, Hồ Anh tựa hồ có chút kỳ quái.

Bởi vì y luôn nóng nảy, giọng nói nghe ra có hơi yếu ớt.

Mặt y bị lạnh đông đến đỏ bừng, cả người tựa hồ có chút không bình thường, hình như bị đông lạnh phát ngốc, khuôn mặt luôn sáng ngời diễm lệ, lúc này lại hơi ngốc.

Hồ Anh ngẩng đầu nhìn Hoắc Thành.

Hoắc Thành cao 1m9, thon chắc sắc bén, vô luận khí chất hay dáng người hay là khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thoạt nhìn giống một độ đội đặc chủng.

Anh mặc áo ngủ rộng thùng thình chất liệu mềm mại, nhưng chiếc áo được cài lỏng lẻo, đi lại đung đưa không ngừng.

Hoắc Thành thấy Hồ Anh chạy về, hỏi: "Ở đây tương đối lạnh, tốt nhất đừng chạy, bằng không sẽ hít không khí lạnh vào trong phổi dẫn đến rất dễ ho khan."

Hồ Anh nói: "Đúng vậy."

Hoắc Thành là đầu đinh, bởi vì trong phòng máy sưởi được bật vừa đủ, không cần sấy tóc, ngồi một lúc tự nhiên sẽ khô. Anh vặn một chai nước khoáng trực tiếp uống hai ngụm, Ôn Nặc nói: "Hoắc ca, anh lại uống nước lạnh."

Hoắc Thành cười nói: "Không sao, tôi chịu lạnh rất giỏi."

Hoắc Thành thoạt nhìn chịu lạnh rất tốt.

Hồ Anh nhìn về phía Hoắc Thành, cảm khái.

Hoắc Thành nhìn y cười nói: "Cậu đến chỗ này của tôi, hôm nay Bùi Úc phải ngủ một mình."

Ôn Nặc liền nói: "Hôm nay tôi thật sự bị sốc vì Bùi ca, sao anh ấy lợi hại vậy chứ."

Hồ Anh đáp: "Đúng."

Y cũng bị sốc.

Hoắc Thành nói: "Vừa nhìn biết cậu ấy không đơn giản."

Mẹ hắn là Bùi Hoa Nùng, chính là mỹ nữ tài nữ nổi danh trong làng giới trí.

"Đúng, vừa nhìn liến biết anh ta không đơn giản." Hồ Anh cảm khái.

Bất ngờ còn có chuyện bên trong nữa.

"Thật ra mọi người đều lợi hại, Đoan ca, Nghiêm ca, Lâm ca, cảm giác mọi người đều rất khiêm tốn." Ôn Nặc nói: "Tinh Thần nữa, tôi cảm thấy cậu ấy còn có đại chiêu chưa dùng, cậu ấy cư nhiên còn biết đàn piano."

Nhớ đến Địch Tinh Thần, sắc mặt Hoắc Thành lập tức trở nên ôn nhu, anh nằm lên chiếc giường bên cạnh, gối đầu lên cánh tay nói: "Học viên ngành nghệ thuật khẳng định sẽ có nhiều bí ẩn.... Địch Tinh Thần chính là bảo tàng."

TẠI SAO NHÓM NAM CHỦ ĐỀU DÙNG LOẠI ÁNH MẮT NÀY NHÌN TÔI.Where stories live. Discover now