CHƯƠNG 133:

252 34 2
                                    

Hoắc Thành bỗng nhiên khẩn trương, nhìn chằm chằm về phía trước.

Trước giao lộ xe tổ chương trình chậm rãi dừng lại, mơ hồ nhìn thấy có người đứng cạnh xe.

Trái tim Hoắc Thành gần như nhảy tới cổ họng, trong lòng mặc niệm: "Đừng là Bùi Úc, đừng là Nghiêm Chấp, đừng là Bùi Úc, đừng là Nghiêm Chấp...."

Sau dó anh nhìn thấy Nghiêm Chấp.

Nghiêm Chấp mặc áo khoác dài, đeo kính gọng vàng, mái tóc gọn gàng, thanh thoát gầy gò tú mỹ, đứng ở ven đường chờ.

Hoắc Thành quay đầu nhìn Địch Tinh Thần ở bên cạnh, phát hiện biểu tình của Địch Tinh Thần cũng có chút kinh ngạc.

"Thao." Hoắc Thành nhịn không được mắng một câu.

Địch Tinh Thần nhẹ giọng nở nụ cười.

Tiếng cười của cậu thực nhẹ, thời điểm xe dừng lại, Địch Tinh Thần xuống xe trước, trên mặt đều là ý cười vui vẻ.

"Nghiêm ca."

Nghiêm Chấp cười nhìn Địch Tinh Thần, sau đó nhìn về phía Hoắc Thành.

Hoắc Thành xuyên qua cửa sổ xe nói: "Vậy tôi không xuống xe nữa."

Nghiêm Chấp gật đầu. Hoắc Thành mím môi nhìn Nghiêm Chấp một lúc, Nghiêm Chấp nói với Địch Tinh Thần: "Đi thôi."

Địch Tinh Thần quay người vẫy tay với Hoắc Thành, Hoắc Thành cười phất tay, chờ đến khi Địch Tinh Thần và Nghiêm Chấp ngồi vào trong xe, nụ cười lập tức biến mất.

Nghiêm Chấp lái xe chờ Địch Tinh Thần đi xa, Hoắc Thành xuống xe, đứng ở ven đường hút điếu thuốc.

Mặt trời giữa trưa chói chang khiến người không thể mở được mắt. Anh lại nghĩ, không phải Bùi Úc cũng tốt, nói không chừng Bùi Úc và Nghiêm Chấp đấu nhau, cuối cùng anh lại có thể ngư ông đắc lợi.

Trong xe Nghiêm Chấp thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt, chắc hẳn anh đã xịt nước hoa, vẫn là loại nước hoa mà anh tặng cậu.

Nước hoa này giống với hoa gypsophila, mang đậm dấu ấn cá nhân.

"Quà anh chọn có phải là nước hoa không?" Địch Tinh Thần hỏi.

Nghiêm Chấp nghe vậy lập tức có chút khẩn trương: "Em tìm thấy?"

"Không có. Em nghe Hoắc ca nói có nước hoa, đoán có thể là của anh."

Lúc này Nghiêm Chấp mới buông lỏng, mỉm cười, nói: "Kỳ thật chính tôi cũng không nhớ rõ mình chọn nước hoa, sau đó đến lượt tôi đi tìm lại nghĩ, có khả năng là tôi chọn."

Địch Tinh Thần liền cười: "Nhưng em không nghĩ tới anh chọn lắc tay, em cho rằng sẽ không ai chọn, cuối cùng để lại cho Ôn Nặc."

Nghiêm Chấp cười nói: "Em biết làm sao tôi phát hiện ra không?"

Địch Tinh Thần lập tức nhìn về phía anh.

Nghiêm Chấp mỉm cười, nói: "Trước khi đến tham gia 《 Hồng Lam tín hiệu 》, tôi có ăn một bữa cơm cùng gia đình, tôi cùng em họ trò chuyện, nói đến vấn đề tặng quà trong luyến tống, con bé nói tặng lắc này rất lưu hành ở trường học của em. Tôi nhìn thấy lắc tay kia, liền nghĩ đến có khả năng là của em. Nhưng khi tôi nhìn thấy lắc tay do chương trình chuẩn bị vẫn có chút do dự."

TẠI SAO NHÓM NAM CHỦ ĐỀU DÙNG LOẠI ÁNH MẮT NÀY NHÌN TÔI.Donde viven las historias. Descúbrelo ahora