CHƯƠNG 104:

381 41 5
                                    

Đêm mùa đông bên này vô cùng lạnh, trên đường từ thị trấn về Tiểu Bắc Cực, ngay cả xe cũng rất ít, khắp mọi nơi đều một màu đen, ngay cả những ngọn núi phủ tuyết cũng biến thành tối đen như mực dưới ánh trăng, thỉnh thoảng sẽ có nhà ở xuất hiện ven đường, phần lớn đều là nhà hai tầng, ánh đèn từ cửa sổ khiến màn đêm càng thêm hiu quạnh lạnh lẽo.

Trong quán rượu lúc này lại là một bầu không khí ấm áp hòa thuận vui vẻ.

Sáu khách mời đều uống rất nhiều rượu, trên mặt mang theo tửu sắc nồng nặc. Sau khi ăn cơm xong, Hồ Anh hỏi nhân viên: "Hai người Tinh Thần vẫn chưa trở lại?"

Nhân viên nói: "Vẫn chưa."

Mọi người nhìn đồng hồ, Ôn Nặc nói: "Bọn họ sẽ ngủ qua đêm ở bên ngoài sao?"

"Có lẽ không." Lâm Thanh Ninh nói: "Lần trước khi Hoắc ca và Tinh Thần hẹn hò, tuyết rơi lớn như vậy bọn họ vẫn chạy về trong đêm mà."

"Bọn họ cũng không cần thiết phải ngủ ở bên ngoài." Hồ Anh nói: "Trở về hai người bọn họ cũng ở ngủ cùng nhau."

Mà có quay về bọn họ sẽ ngủ trên một chiếc giường, nếu như ngủ ở bên ngoài, khẳng định cũng phải ngủ trên hai chiếc giường. Bùi Úc không ngốc, không có khả năng sẽ ngủ ở bên ngoài.

Lần này Bùi Úc thật sự lượm được món hời lớn.

Bốn ngày liên tục thật sự quá có lực sát thương.

"Bọn họ phỏng chừng cũng sắp trở lại rồi, chúng ta về thôi." Đoan Nghệ Hoa nói.

Bọn họ ra khỏi quán rượu, về thẳng đến phòng số 1.

Tất cả mọi người đều không rời đi, rất ăn ý mà ngồi trong phòng khách phòng số 1 chờ Bùi Úc và Địch Tinh Thần.

Hoắc Thành ra ngoài hút thuốc, hút xong cũng không quay về ngay, một mình ở bên ngoài tản bộ, cứ tản bộ liền đi đến phòng số ba.

Anh nhớ tới lúc trước khi mình hẹn họ với Địch Tinh Thần, cùng nhau leo lên núi Bạch Ngọc, buổi tối quay về rất muộn, kết quả khi xe lái tới đây liền đụng phải Bùi Úc đang đắp người tuyết.

Hiện giờ nghĩ lại, đâu có cái gì gọi là trùng hợp, Bùi Úc rõ ràng giống với anh như bây giờ, đặc biệt ở chỗ này chờ bọn họ đúng không?

Mọi thứ đều có dấu vết, chỉ là lúc đó bọn anh không chú ý tới.

Hai người tuyết vẫn nắm tay nhau như cũ, chỉ là có một người tuyết bị gãy mũi, thoạt nhìn có chút xấu.

Anh ngồi xổm nhìn một lúc, bỗng nhiên liếc nhìn mấy tàn thuốc bị anh ném vào buổi sáng, màu đen thui, trong nền tuyết trắng nhiễm một màu đen vàng dày đặc, anh vươn tay nhặt mấy tàn thuốc kia lên, sau đó thở dài một hơi đứng dậy.

Anh ném tàn thuốc vào trong thùng rác, lại một mình quay lại phòng số 1.

Đoan Nghệ Hoa và Lâm Thanh Ninh ngồi bên bàn ăn chơi cờ nhảy, bọn Hồ Anh đều ngồi bên cạnh xem, chỉ có mình Nghiêm Chấp ngồi trên ghế chơi game.

Hồ Anh thấy anh tiến vào, lập tức quay đầu lại nhìn, hỏi: "Về rồi?"

"Vẫn chưa."

TẠI SAO NHÓM NAM CHỦ ĐỀU DÙNG LOẠI ÁNH MẮT NÀY NHÌN TÔI.Where stories live. Discover now