CHƯƠNG 97:

455 55 3
                                    

Hoắc Thành và Hồ Anh gọi Đoan Nghệ Hoa cùng đến phòng số 1, thêm Lâm Thanh Ninh cùng nhau uống rượu.

Bọn họ không nói về Địch Tinh Thần, cũng không nhắc đến Bùi Úc, chỉ cần liên quan đến chủ đề tình cảm sẽ không nói đến.

Tình yêu khiến bọn họ đối đầu lẫn nhau, cũng khiến bọn họ trở thành đồng minh nhất thời.

Chai rượu cuối cùng đều bị uống hết, đồ ăn vặt cũng hết luôn rồi, bọn họ vẫn không tan cuộc mà ngồi trên sàn nhà, cho đến khi rạng sáng tất cả mọi người bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Hoắc Thành và Đoan Nghệ Hoa rời khỏi phòng số 1.

Bọn họ đều uống say, men say nồng nặc, cả người đều trở nên nóng bừng.

Hoắc Thành mặt đỏ bừng, ngậm điếu thuốc, bóng dáng đứng trang nghiêm, cao lớn, thon chắc.

"Thật sự rất muộn rồi." Đoan Nghệ Hoa nhìn đồng hồ nói.

"Dù sao ngày mai cũng không cần làm gì, không cần dậy sớm." Hoắc Thành nói.

Anh nói xong ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao.

Phòng số 4.

Ôn Nặc trộm lật người, nhìn Nghiêm Chấp ở đối diện.

Nghiêm Chấp vẫn chưa ngủ, dựa lưng trên giường chơi game trên điện thoại.

Màn hình điện thoại chiếu sáng mắt kính của Nghiêm Chấp, qua phản chiếu trong kính mơ hồ nhìn thấy cảnh chém giết kịch liệt.

Ôn Nặc hơi thở ra một hơi, nghĩ thầm, không biết bây giờ đã mấy giờ rồi, mau rạng sáng đi.

Yếu đuối ôn hòa như y, lúc này nghĩ đến Bùi Úc và Địch Tinh Thần, trong lòng sẽ bực bội khổ sở, những người khác hẳn là càng nghiêm trọng hơn đi?

Người mình thích, hiện tại đang ngủ chung trên một chiếc giường với tình địch, đơn độc trên một chiếc giường bọn họ sẽ nói cái gì, làm cái gì, trong lúc đó, Địch Tinh Thần có động tâm hay không, có tiếp xúc thân thể không?

Lung tung rối loạn.

Ngày hôm sau Địch Tinh Thần dậy đặc biệt sớm.

Tuy rằng rất buồn ngủ nhưng cậu đã đặt báo thức, chỉ mới bình minh đã tỉnh. Sau khi tỉnh dậy cậu vội vàng tắt báo thức, không những thế còn đánh thức Bùi Úc.

Bùi Úc mở to đôi mắt mệt mỏi nhìn thời gian: "Sớm vậy."

Địch Tinh Thần "ừ" một tiếng, nói: "Làm ồn đến anh à, anh ngủ tiếp đi, đừng dậy quá sớm."

Nhưng Bùi Úc vẫn ngồi dậy.

Không khí trong phòng đã bắt đầu lạnh, Địch Tinh Thần ngồi mặc quần áo, ngay khi cơ thể cậu chui ra khỏi chăn, hơi ấm bắt đầu tiêu tán ra bên ngoài, mang theo mùi hương thuộc về cậu. Bùi Úc nheo mắt, lấy áo khoác mặc vào.

Địch Tinh Thần nhìn môi Bùi Úc, còn tốt, bệnh nhiệt không còn nghiêm trọng nữa.

Tối hôm qua cậu ngủ nhanh hơn hôm trước, bởi vì do quá mệt mỏi, ở trong chăn lại quá ấm áp, cậu nằm một lúc liền chịu không nổi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

TẠI SAO NHÓM NAM CHỦ ĐỀU DÙNG LOẠI ÁNH MẮT NÀY NHÌN TÔI.Where stories live. Discover now