Chương 27

10.6K 801 207
                                    

Đợi chị gái nhà bên đóng cửa lại, Trần Vận Thành nhìn Ninh Quân Diên, nói: "Có lẽ phải ở lại thêm một ngày."

Ninh Quân Diên chỉ trả lời: "Ừm."

Trong lòng Trần Vận Thành rất áy náy, anh vừa bước xuống cầu thang, vừa nói: "Vốn định hôm nay quay về, nhưng lại làm lỡ mất một ngày của anh rồi."

Ninh Quân Diên nói: "Không sao, ngày mai tôi cũng được nghỉ." Sau khi bọn họ lặng lẽ bước xuống một tầng cầu thang, Ninh Quân Diên lại nói: "Không lãng phí đâu."

Trần Vận Thành cố nhịn không quay đầu lại nhìn hắn.

Ra khỏi khu tập thể, thời gian mới hơn 3h chiều.

Trần Vận Thành đứng bên rìa đường hơi mù mịt, không biết phải đi về đâu. Đây là một thị trấn nhỏ quá bình thường, xung quanh chẳng có thắng cảnh gì, thành phố cũng chẳng có gì đặc biệt, anh không biết phải tiêu phí khoảng thời gian còn lại với Ninh Quân Diên như thế nào.

Ninh Quân Diên im lặng đợi một lúc, nói: "Hay là đi tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút."

Trần Vận Thành hơi do dự rồi nói: "Cũng được."

Bọn họ quay lại trên xe, Trần Vận Thành lấy điện thoại tìm khách sạn tốt ở quanh đây, khách sạn đắt nhất anh có thể tìm được trong thị trấn nhỏ này cũng chỉ hơn 300 tệ một buổi tối.

(300 tệ ~ 1000.000 VNĐ)

Anh đưa điện thoại cho Ninh Quân Diên xem, rồi hỏi: "Khách sạn này thế nào?"

Ninh Quân Diên chỉ liếc mắt nhìn, thậm chí Trần Vận Thành còn nghi ngờ hắn hoàn toàn không thấy rõ, nhưng lại nghe hắn nói: "Được đó, cậu chỉ đường đi."

Điều kiện của khách sạn còn tốt hơn trong tưởng tượng của Trần Vận Thành, mặc dù không lớn lắm, nhưng ít nhất trông rất mới, hơn nữa còn có một bãi đậu xe rất rộng.

Lúc thuê phòng, Trần Vận Thành hơi lưỡng lự không quyết định được, anh hỏi Ninh Quân Diên: "Có cần phải thuê hai phòng không?"

Ninh Quân Diên hỏi anh: "Vì sao? Không có phòng dành cho hai người à?"

Trần Vận Thành nói: "Tôi sợ anh nghỉ ngơi không tốt." Anh sợ Ninh Quân Diên không quen ở chung một phòng với người khác.

Ninh Quân Diên nói: "Không cần, ở phòng hai người bình thường là được rồi."

Trần Vận Thành bèn cầm chứng minh thư đi thuê phòng.

Điều kiện trong phòng khách sạn cũng không tồi, ít nhất trông rất sạch sẽ. Sau khi vào, Trần Vận Thành mở cửa sổ để thổi tan không khí ngột ngạt ở trong phòng trước, sau đó anh hỏi Ninh Quân Diên: "Anh ngủ giường nào?"

Ninh Quân Diên ngồi trên chiếc giường ở gần cửa, nói: "Giường nào cũng được."

Lúc này Trần Vận Thành mới nằm xuống chiếc giường sát cửa sổ, anh không cởi giày, hai chân duỗi ra bên ngoài giường, cánh tay duỗi qua đỉnh đầu giãn ra, thở phào một hơi, nói: "Có thể ngủ một lát."

Ninh Quân Diên khẽ "Ừ" một tiếng.

Trần Vận Thành tưởng hắn buồn ngủ nên không nói gì nữa, bản thân cũng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

SỰ Ỷ LẠI NGUY HIỂMWhere stories live. Discover now