Chương 34

10.7K 837 183
                                    

Trần Vận Thành thu dọn một ít đồ dùng hằng ngày đơn giản, rồi cầm quần áo để tắm rửa đi theo Ninh Quân Diên.

Anh tắt đèn trong phòng, kéo cửa cuốn xuống khóa lại, lúc mở cửa của hàng ghế sau xe để bỏ đồ lên, anh nhìn thấy dưới ghế có một cái thùng máy sưởi ấm vẫn còn mới.

Trần Vận Thành hơi khựng lại, anh để xong đồ thì đóng cửa xe lại, rồi mở cửa ghế phụ lái ngồi vào.

Ninh Quân Diên đã khởi động ô tô, sau khi Trần Vận Thành lên xe, hắn im lặng lái xe rời khỏi ven đường.

Trần Vận Thành cũng ngồi im lặng một lúc, rồi hỏi: "Máy sưởi ấm phía sau là mua cho tôi à?"

Ninh Quân Diên không trả lời anh.

Trần Vận Thành lại hỏi: "Anh giận phải không?"

Ninh Quân Diên chỉ nhìn anh.

Trần Vận Thành chợt không nhịn được mà cúi đầu mỉm cười, anh nhớ lại lúc hai người còn bé, có một lần Ninh Quân Diên cũng giận như vậy.

Anh thậm chí không nhớ rõ lần đó Ninh Quân Diên giận vì chuyện gì, có lẽ dưới cái nhìn của anh thì nó chỉ là một chuyện rất nhỏ.

Ngày đó nguyên một buổi tối Ninh Quân Diên đều không để ý đến anh, hơn nữa còn rất cáu kỉnh, lúc ăn cơm mẹ nuôi cứ cằn nhằn bọn họ, Ninh Quân Diên bèn đẩy bát cơm ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ nuôi chằm chằm.

Lúc đó mẹ nuôi tức giận, vỗ bàn mắng: "Mày nhìn tao như thế làm gì?"

Trần Vận Thành giật mình, ở dưới gầm bàn giơ tay ra kéo Ninh Quân Diên, thấy Ninh Quân Diên không có phản ứng gì, lại dùng chân khẽ đá hắn.

May mà ngày đó tâm trạng cha nuôi không tệ, ông ta nói với Ninh Quân Diên: "Không ăn thì đi ra ngoài."

Ninh Quân Diên bèn đứng lên rời khỏi phòng bếp.

Mẹ nuôi vẫn tức giận, mắng: "Chỉ biết lãng phí lương thực!"

Trần Vận Thành kéo bát cơm Ninh Quân Diên ăn còn dư lại một nửa qua, nói: "Để con ăn cho."

Nhưng mẹ nuôi lại chỉ anh mà mắng: "Chỉ biết ăn thôi, nuôi mày còn không bằng nuôi heo!"

Trần Vận Thành bỗng chốc không biết mình nên ăn hay là không nên ăn nữa.

Lúc này cha nuôi mới ngẩng đầu lên nói: "Ồn ào cái gì thế, im lặng ăn cơm đi."

Sau đó mẹ nuôi không nói gì nữa, ăn cơm xong bảo Trần Vận Thành mang chén bát đi rửa.

Trần Vận Thành rửa chén xong quay về phòng, Ninh Quân Diên nằm nghiêng trên giường đưa lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng anh cũng không thèm quay đầu lại.

Anh đi tới nằm úp trên giường, dùng ngón tay chọc chọc lưng Ninh Quân Diên, nói: "Đừng giận nữa mà."

Ninh Quân Diên chẳng thèm quan tâm.

Trần Vận Thành bèn cởi giày trèo lên giường, quỳ sát bên người Ninh Quân Diên, từ phía sau ló đầu qua người để nhìn mặt hắn, anh thấy mắt Ninh Quân Diên vẫn đang mở, lạnh lùng nhìn chằm chằm vách tường.

SỰ Ỷ LẠI NGUY HIỂMWhere stories live. Discover now