Chương 10

3.3K 235 3
                                    

Chương 10.

Ngụy Hàn Vân lo lắng nắm lấy tay hắn nói:

"Cha người đừng khóc."

Câu nói trong trẻo của hài tử như đã kéo Ngụy Vô Tiện ra khỏi trầm tư, lau đi giọt nước mắt đáp:

"Ta không khóc, chỉ là mắt đau thôi."

Ngụy Hàn Vân dù còn rất nhỏ, nhưng đã rất thương cha. Nàng cũng biết cha đem nàng đến cuộc sống này vất vả ra sao, cũng thương hắn nhiều như vậy. Chắc có lẽ từ khi sinh ra đã sống với cha và Dì Mãn không có phụ thân bên cạnh, nên lúc còn nhỏ Ngụy Hàn Vân đã vô cùng mạnh mẽ và hiểu chuyện.

Bởi lẽ trong gia đình này, người sẽ là người bảo hộ cho họ chỉ có nàng. Nàng muốn kết đan để luyện kiếm, giúp cha khỏi nguy hiểm, khỏi đám người khi xưa đã từng phỉ báng, nhục mạ cha, muốn tìm hiểu dược liệu để sau này có thể cho Ngụy Vô Tiện những than thuốc tốt, cho sức khỏe hắn ổn hơn. Không có phụ thân thì nàng vẫn sống tốt.

Dù còn là hài tử, nhưng so với những đứa trẻ cùng trang lứa thì Ngụy Hàn Vân thật sự rất cứng cỏi.

Bão Sơn Tán Nhân ôn nhu nhìn ngắm đứa trẻ hiểu chuyện, lại hướng Ngụy Vô Tiện nói:

"A Anh, con đến đây vì nó đến tuổi kết đan?"

Ngụy Vô Tiện: "Vâng."

Lúc này, Bão Sơn Tán Nhân mới chú ý đến người phụ nữ sau lưng hắn. Đối phương tóc đã vài điểm bạc, y phục giản đơn, gương mặt với thuở xưa thập phần giống nhau. Bất ngờ như thế bà có chút mở to mắt, ngập ngừng hỏi:

"Đây là? A Mãn sao?"

Dì Mãn bước đến phía trước một bước, khoé mắt còn nhẹ đọng ánh nước giọng nói nhẹ nhàng đáp:

"A tỷ..."

Hai người dường như chậm mất một nhịp, Dì Mãn bước chân rất chậm, chậm đến mức dần tan biến. Hai mắt của Bão Sơn Tán Nhân đượm đỏ một mảng, bà cố gắng đi đến ôm lấy người trước mặt, từng giọt nước mắt khẽ rơi:

"A Mãn, muội đã đi đâu? Bao năm nay ta chẳng tìm thấy muội.... tìm muội thật sự rất khó..."

"A tỷ, muội... không muốn liên lụy tỷ."

"Muội nói gì thế?"

Dường như cảm xúc trong lòng cả hai vẫn nguyên vẹn ngày đầu. Hai người họ ôm nhau rất lâu, cảm xúc ngày một lớn. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Ngụy Vô Tiện vừa có chút vui mừng nhưng không hiểu sao đáy lòng lại ngầm loé lên một tia đau nhói.

Nếu mình gặp lại Lam Vong Cơ có phải sẽ như thế không hay sẽ đánh nhau một trận. Nhiều lúc hắn hay suy nghĩ đắn đo không biết hiện tại Lam Vong Cơ đã thế nào, sống có tốt không, hay là có đang nhớ hắn không. Mà làm sao nhớ, y vốn ngay từ đầu đã chẳng thích ai tu quỷ đạo nên khi gặp hắn đã tức giận.

Có điều Ngụy Vô Tiện không biết, Lam Vong Cơ lúc đánh nhau với hắn đã ngầm dò được linh lực trong người đối phương. Tại sao người nọ không dùng kiếm, là vì linh lực tổn hại đến mức khốn khổ. Linh lực vốn là thứ quan trọng nhất đối với người tu tiên, mà ngay thời điểm đó Ngụy Vô Tiện ngay cả kiếm hắn cũng không dám rút ra thử hỏi linh lực hắn lúc đấy như thế nào. Dù Ngụy Vô Tiện không nói nhưng Lam Vong Cơ biết rõ hắn thực chất đã chịu một nỗi đau cực lớn.

[Vong Tiện] Thật sự rất giống! Where stories live. Discover now