Chương 24

3.6K 253 10
                                    

Chương 24.

Ngụy Vô Tiện nghe đến đâu chân liền vô lực đến đấy. Vậy mà ngần ấy năm lại chịu những tổn thương như vậy. Mặc dù câu nói của Lam Hi Thần chỉ đơn thuần thoát ra nhưng đâu đó làm người ta có cảm giác nài nỉ van xin, xin hắn một lần hãy vì Lam Vong Cơ mà suy nghĩ lại. Làm cho người nghe cảm giác cứ nghèn nghẹn ở cuống họng khó nói ra lời và đặt biệt ở đây là Ngụy Vô Tiện. Hắn từng nghĩ những gì bản thân chịu đều là mình tự làm tự chịu không đến mức làm liên lụy người khác nhưng thật không ngờ khi người đó lại là Lam Vong Cơ thay hắn nhận lỗi. Dù trên thực tại là do y phạm tội nên mới bị trừng phạt nhưng suy nghĩ theo hướng khác nếu không phải hắn như vậy thì y sẽ không phải thế.

"Lam Trạm... Y thật sự đã chịu như vậy sao?"

Lam Hi Thần hít vào một hơi giọng nói như có như không đầy ý trách mắng:

"Ngụy công tử, những lời ta nói ngươi còn không tin? Vong Cơ thật sự đã vì ngươi nên mới thành ra nông nỗi này."

Ngụy Vô Tiện: "Ta..."

Chưa kịp để hắn nói y đã ngắt ngang:

"Người chứng kiến những năm thống khổ của đệ ấy chỉ mình ta, Ngụy công tử lời ta nói một chữ cũng không bịa đặt. Ta chẳng lẽ đem chuyện không thành có sao? Ngày phạt giới tiên ấy chính ta là người chấp phạt ngươi nghĩ ta không đau sao? Đệ ấy dùng lạc ấn tự ấn vào mình ta không đau sao? Những năm qua cái danh "Hàm Quang Quân phùng loạn tất xuất" ta vẫn là người hiểu vì sao."

Ngừng một chút y lại nói: "Ngụy công tử ngươi có nhớ lời thề Vân Thâm không?"

Ngụy Vô Tiện: "Năm đó thả đèn trời ở Vân Thâm?"

Lam Hi Thần gật đầu nói tiếp: "Vậy ngươi có còn nhớ mình đã từng nói gì không?"

"Giúp dân diệt ác không thẹn với lòng."

Lam Hi Thần: "Đệ ấy đang hoàn thành giúp ngươi."

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới hoàn toàn sụp đổ. Không phải là hắn nói chuyện Lam Hi Thần kể ra là bịa đặt mà là hắn có chút không dám tin. Không dám tin vì mình mà Lam Vong Cơ lại hi sinh nhiều như vậy. Một vài giọt nước ấm nóng lăn trên gương mặt, Ngụy Vô Tiện có cảm giác bản thân vừa trải qua một trận sinh tử đến mức thoi thóp. Tuyến lệ của hắn nhưng không kiềm chế được mà từng giọt long lanh cứ rơi xuống, khó khăn hướng Lam Hi Thần nói vài câu:

"Bây giờ... vẫn còn kịp chứ?"

Lam Hi Thần: "Hi vọng."

Ngụy Vô Tiện không nói hai lời nhanh chóng chạy đến khách điếm kia. Hôm nay hắn có cảm giác như sức lực của thiếu niên mười ba năm trước trong tức khắc trở lại bên mình, đôi chân mỗi lúc chạy càng nhanh hơn trong đầu cứ hi vọng khi đến sẽ kịp lúc. Có câu trời không phụ lòng người, Ngụy Vô Tiện vừa đến nơi đã thấy bóng bạch y lạnh lẽo rời khỏi, không kiềm được lòng hắn lên tiếng gọi:

"Lam Trạm!"

Đôi chân của Lam Vong Cơ chợt ngưng động, trong đầu thậm chí còn đang niệm gì đấy. Giọng nói này dù có tan thành tro bịu y vẫn nhớ như in, ngày đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ có một thiếu niên nào đó lảnh lót gọi hai tiếng "Lam Trạm", bất chợt làm tim của y như nhũn cả ra, đâu đó nghe tiếng đập tựa như ai đó đang điên cuồng gõ cửa. Hiện tại dù thanh âm so với khi xưa vẫn có chút không giống như giọng nói này y hoàn toàn không thể nhận sai. Mặc dù là hy vọng đấy nhưng chân Lam Vong Cơ dường như đính vào đất vậy, không thể đi tiếp cũng chẳng thể quay đầu. Y là đang lo sợ một điều những gì mình đang nghe thấy đều là tâm ma của mình, ý nghĩ của mình mà hình thành. Cũng giống như vừa rồi hắn gọi y hai tiếng "tâm ma". Lúc Ngụy Vô Tiện rời khỏi khách điếm Lam Vong Cơ khi ấy có cảm giác bản thân như đang bị tra tấn tột cùng, tim dù thuộc về cơ thể mình như y có cảm giác ai đó đang ra sức moi nó ra và bóp nát từ chút một. Bạch y lặng lẽ xuống lầu ngay cả góc áo hắc sam quen thuộc cũng chẳng thấy bất chợt đáy lòng y đau hơn. Y thầm lặng đến quầy trả tiền cho lão bản lại rời đi, đôi chân mạnh mẽ rắn chắc mọi khi hôm nay có cảm giác như đang vác một thứ gì đó nặng đến mức không đi nổi.

[Vong Tiện] Thật sự rất giống! Where stories live. Discover now