Chương 21

3.3K 227 13
                                    

Chương 21.

Như được bao bọc trong mùi hương dễ chịu, Ngụy Hàn Vân trong chốc lát lại trở nên thanh tỉnh. Thì ra đây là sự che chở của phụ thân thật sự rất tuyệt, dù cho vừa nãy nàng buông lời chỉ trích Lam Vong Cơ ra sao thì chung quy y vẫn là phụ thân của nàng. Có trách móc, có uẩn khúc cuối cùng thì cũng sẽ giải đáp. Ngụy Hàn Vân không phải loại người chỉ theo cách phiến diện mà làm tới. Dù sao sự kiện năm đó nàng cũng không chứng kiến thì lấy lý do gì mà đấu lý với y. Lúc hai người ôm nhau như có như không Ngụy Hàn Vân lại cảm nhận dường như có một giọt nước ấm nóng rơi trên người mình. Đến khi rời ra bạch y trước ngực đã thấm đầy vết nước. Ngụy Hàn Vân áy náy mà nhẹ nói:

"Thật ngại quá, ta làm bẩn y phục của ngài rồi."

Lam Vong Cơ lắc đầu khẽ nói:

"Không sao."

Ngụy Hàn Vân sau khi phát tiết xong lại trở nên cực ngoan ngoãn đi lại ngồi cạnh giường, bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện. Mạch tượng vẫn ổn Ngụy Hàn Vân mới dám thở ra. Bỗng phía sau truyền lên tiếng gọi khiến nàng có chút hoảng hồn:

"Vân Nhi."

Giọng nói của nam nhân trầm ấm từ tính vang lên khác xa so với giọng nói trong trẻo pha lẫn sương gió của Ngụy Vô Tiện. Thanh âm này dù nghe thoáng qua có phần lạnh lẽo nhưng trong lòng nàng dường như lại có thứ gì đấy đang xô đẩy. Lam Vong Cơ trước đây chưa từng dùng ngữ điệu ấy nói với bất kì ai chỉ trừ Ngụy Vô Tiện và bây giờ là Ngụy Hàn Vân. Đâu đó trong tiềm thức y phát giác lại muốn gọi tên nàng. Nhưng tiếng gọi ấy làm cho cảm xúc vừa mới ổn định lại của Ngụy Hàn Vân một lần nữa dâng trào. Mười ba năm qua chưa bao giờ nàng cảm thấy hai từ "Vân Nhi" này lại quen thuộc đến lại, lại mang theo nhiều cảm xúc đến thế.

"Hàm Quang Quân, ngài..."

"Từ nay ta sẽ bảo hộ hai người."

Lam Vong Cơ thật sự không thể nào tưởng tượng được một ngày gặp lại Ngụy Vô Tiện mà lại còn thêm một tiểu nữ như vậy. Sinh ra cảm giác hối hận trong lòng ngày càng lớn, phải chi lúc đó y quả quyết hơn thì cớ sự hôm nay hoàn toàn không có thể xảy ra. Ngụy Hàn Vân nghe y nói thế ngây ra nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được gặp phụ thân ngay khi lần đầu tiên đối diện đã được người nói bảo hộ có một cảm giác nghẹn ở cổ họng, mi mắt rưng rưng, vừa rồi nàng lên tiếng trách móc y như vậy thế mà một chữ y cũng không để trong tai. Bất chợt dòng cảm xúc này đối với nàng càng lúc càng lớn Di Lăng Lão Tổ đấy, y tình nguyện bảo hộ chẳng khác nào đem mình cùng tên đại ma đầu mà thế gian nói kia buộc cùng một giuộc chứ. Lại nói đến hiện tại dù Ngụy Hàn Vân không biết rõ về Lam Vong Cơ cho lắm nhưng nhìn phong thái cùng tư cách đám tiểu bối kia dành cho y thì danh tiếng của y cũng không phải nhỏ, nay lại dùng cách như vậy bảo vệ hai người nói thật nàng cũng có chút bất ngờ.

"Hàm Quang Quân, ngài thật sự..."

Lam Vong Cơ: "Thật."

"Vậy... vậy còn thanh danh của ngài?"

Lam Vong Cơ nhìn người kia lại nhìn nàng nói:

"Ta không cần."

Bây giờ nghe câu trả lời này Ngụy Hàn Vân mới hiểu rõ tại sao những năm qua Ngụy Vô Tiện luôn để y trong tim. Không phải vì gì cả chỉ vì y sẵn sàng vì họ mà từ bỏ mọi thứ. Bao năm qua nàng cứ cho rằng Lam Vong Cơ là một người nhu nhược tin theo lời của đám gia môn kia mà đẩy cha nàng vào bước đường cùng, nhưng xem ra bây giờ chuyện đó nên xem xét lại. Năm đó dù sao nàng ngay cả một chút cũng không chứng kiến, vậy thì càng không nên tự ý nhận định. Câu nói vừa rồi của Lam Vong Cơ nói thật nàng rất mong gia đình ba người có thể sống chung vui vẻ bên nhau, trong căn nhà nhỏ cũng được.

[Vong Tiện] Thật sự rất giống! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ