Chương 6

3.7K 274 31
                                    

Chương 6.

Cơn đau cứ ngày một dâng lên, như dòng thủy triều cuốn lấy tử cung hắn. Ngụy Vô Tiện đau đến trán đã thấm mồ hôi, cả người cật lực run rẩy. Dì Mãn lại xem tình hình liền nói:

"Con chưa sinh được đâu, vẫn còn thêm một chút. Nào ta đỡ con đi lại cho thoải mái."

Ngụy Vô Tiện được Dì Mãn đỡ lên, thân hình hắn lúc này mới bắt đầu cồng kềnh, nặng trĩu đến chân cũng không đứng vững. Cả người cực lực run rẩy tay cứ ôm lấy bụng, thân thể được bà đỡ lấy, cứ đi được một đoạn lại không chịu nổi.

"Con không đi nổi nữa rồi, Dì Mãn... chúng ta sinh được chưa."

Vừa dứt câu cơn đâu truyền đến dữ dội như một vòng cung ôm sát bụng hắn từng đợt từng đợt đau nhót đến tột cùng. Dì Mãn nhìn ở phía dưới hắn đã ướt một mảng hắn đã vỡ ối rồi. Vội vàng đem hắn dìu vào giường chuẩn bị đỡ đẻ. Lại nói dạo gần đây tình hình Ngụy Vô Tiện sắp sinh bà đều nắm rõ trong tầm tay. Thường ngày đều chuẩn bị mọi thứ đầy đủ để có chuyện gì là sẵn sàng ứng phó.

Y phục cho hài tử, sữa dê hay những vật liệu khác đều đã chuẩn bị từ một tháng trước. Nói đến y phục của hài tử phải công nhận một đều Ngụy Vô Tiện dù thân nam nhi lại rất khéo tay, Dì Mãn chỉ dạy hắn một lần mà đã thành thạo để may một y phục hết sức tỉ mỉ. Xem ra lần này hài tử lại được hời rồi.

Cơn đau trong bụng Ngụy Vô Tiện càng lúc càng tăng cao tựa như rất nhiều kim châm đâm vào bụng hắn vậy. Đau đến co thắt cả người siết chặt đến không thở được. Tay hắn cuộn chặt lại móng tay đâm vào da đến ra máu, môi dưới cắn chặt đến nghe một ít rỉ sét trong miệng. Mồ hôi không ngừng thi nhau chảy ra thấm đẫm mảng dưới giường. Ngụy Vô Tiện đã đạt đến đỉnh điểm rồi, nhịn không được hắn nói:

"Dì Mãn con... con muốn sinh."

Bà xem xét phía dưới một hồi lại lên tiếng:

"Không được tử cung con chưa mở đủ cố gắng lên."

Bà vừa nói vừa xem tử cung hắn. Tử cung mở chưa đủ lớn để đứa trẻ ra đời. Nếu là nữ nhân thì từ việc vỡ nước ối đến mở tử cung diễn ra rất nhanh chóng. Nhưng hắn là nam nhân dù sao cũng không thể so sánh được. Thân thể nam nhân vốn ngay từ đầu đã khác biệt nay lại càng khác biệt hơn nữa thử hỏi làm sao có thể chịu được. Lại nói đến trước kia chưa từng ai qua được cửa ải nay, lần này quả là khó khăn với hắn. Ngụy Vô Tiện cật lực chống chịu hơn nửa canh giờ dường như là mất sức đến hết chịu nổi. Lần này đau hơn việc mổ đan gấp ngàn lần...

Một lúc sau tử cung mở đủ lớn Dì Mãn vội nói:

"Đủ rồi, con mau dùng sức, đẩy đứa nhỏ ra."

Hắn cắn chặt môi đến bật máu dùng hết sức bình sinh để đẩy đứa bé ra, bàn tay bấu chặt vào chăn đến nhăng cả một góc. Nữ nhân bình thường khi sinh đã đau đớn huống hồ chi hắn là nam nhân làm sao không khó được. Dùng sức rất nhiều nhưng đổi lại đứa nhỏ vẫn chưa chịu chào đời. Hắn như mất hết sức hơi thở đầy nặng nề. Nơi hậu huyệt nhỏ bé kia không ngừng rỉ ra một chất lỏng đỏ thẫm thấm đầy cả một mảng. Dì Mãn bất ngờ liền lấy khăn lau qua, vội nói:

[Vong Tiện] Thật sự rất giống! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ