Chương 25

3.1K 238 14
                                    

Chương 25.

Ngụy Vô Tiện rời đi Ngụy Hàn Vân cũng không thể khôi phục trạng thái của mình dường như người ở trước mặt nhưng hồn ở nơi xa. Lam Hi Thần nhìn qua xem xét một chút lại nhẹ giọng hỏi:

"Con... là hài tử của Ngụy công tử?"

Ngụy Hàn Vân: "Vâng."

Lam Hi Thần: "Và Vong Cơ?"

Ngụy Hàn Vân không nói chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Dù ra sao thì nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ mười ba tuổi không hơn không kém, cho dù đã đĩnh đạc cứng rắn thế nào thì cũng sẽ có lúc không thể tiếp nhận được. Chẳng hạn như những gì Lam Hi Thần vừa kể ra nàng nghe cảm thấy như một thức gì đó chấn động toàn thân, nếu không phải do định lực của nàng tốt thì có lẽ cũng không đứng vững như hiện tại.

Lam Hi Thần nhìn nữ nhi trước mặt mà không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù trước kia Lam Vong Cơ đã từng kể chuyện này cho y nghe nhưng đâu đó nàng vẫn có chút khác xa so với hình dung của y. Đôi mắt lưu ly ấy là lần đầu tiên Lam Hi Thần bắt gặp được từ một người khác người thân của mình. Y từng bắt gặp đôi mắt như vậy từ mẫu thân đến Lam Vong Cơ và cuối cùng là Ngụy Hàn Vân, đôi mắt giống đến mức làm người ta liên tưởng đến người khác. Xem qua xem lại một lúc Lam Hi Thần lại không kiềm được lòng thốt lên:

"Thật sự rất giống."

Giống đến mức lầm tưởng.

***
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ trở lại khách điếm cả hai đối diện nhau mỗi người mang một tư vị riêng. Mặc dù nói cả hai đã thành thật đối diện nhau thổ lộ tất cả nhưng đâu đó dường như vẫn có chút gì đó khúc mắc.

Lam Vong Cơ bên cạnh chợt nhớ lại ban sáng Ngụy Vô Tiện chưa ăn gì nên đã gọi tiểu nhị một vài món mang lên. Thức ăn bày biện trên bàn đối với Ngụy Vô Tiện chỉ có quen thuộc hơn chứ không kém, chẳng phải ngày nào cũng ăn như vậy sao. Nhớ đến đây bất giác hắn phì cười, bao năm qua nghĩ lại đứa nhỏ mình nuôi dưỡng ra cũng rất tốt giống Lam Vong Cơ đến lạ, từ việc ăn những món rễ cây này. Mặc dù nói đứa nhỏ này do chính tay hắn nuôi lớn chưa từng có sự nhúng tay của Lam Vong Cơ nhưng chẳng hiểu sao lại có thể dưỡng ra người thế này.

Lam Vong Cơ ở đối diện vốn mắt luôn dặn lên người hắn nhìn thấy đối phương như thế không kiềm được lòng hỏi:

"Vì sao cười?"

Ngụy Vô Tiện: "Vì thấy ngươi giống một người thôi."

Cánh môi của Lam Vong Cơ khẽ mím chặt ngập ngừng hỏi:

"Người đó quen thuộc sao?"

Ngụy Vô Tiện: "Rất quen thuộc, những năm nay ta đều sống cạnh người đó."

"Vậy ngươi... có tìm người đó không?"

Ngụy Vô Tiện bỏ một miếng thịt vào miệng lại nói:

"Đương nhiên rồi."

Vừa nói dứt câu, dường như hắn có cảm giác khoảng cách giữa hai người mỗi lúc càng xa, cũng chẳng biết thế nào chỉ là do một tia cảm giác nào đó. Cảm giác cả hai đang ở bên cạnh mà lại như ở hai thế cực. Mỗi người đều mang một tư vị riêng. Cả hai vừa rồi đã thành tâm thổ lộ với nhau xem như đã không uổng phí rồi, nhưng đâu đó Ngụy Vô Tiện vừa có chút hài lòng lại có chút không nỡ.

[Vong Tiện] Thật sự rất giống! Where stories live. Discover now