Chương 11: Tâm thiện ý là may mắn

8.3K 829 79
                                    

Edit + Beta: Hạ Vy

______

Chương 11: Tâm thiện ý là may mắn.

"Ai u, uống chậm chút, chỉ một ly trà thôi còn lo lắng ai giành với ngươi sao?" Quý Phi nương nương nhìn Mộ Chi Minh kéo tay áo che mặt ho đến mặt mày đỏ bừng, nhất thời buồn cười, vỗ nhẹ vai của y.

Mộ Chi Minh phục hồi tinh thần thở ra một hơi, xác nhận nói: "Khối ngọc bội màu đỏ kia, là di vật... di vật mẹ đẻ của nhi tử Cố tướng quân?"

"Ừm, đúng vậy." Quý Phi nương nương chắc chắn gật đầu.

Mộ Chi Minh đỡ trán che mặt, ban đầu chỉ cảm thấy áy náy nhưng hiện tại sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, y lại có chút khó hiểu.

Áy náy là vì kiếp trước y đã đưa vật có ý nghĩa phi phàm như vậy cho Phó Nghệ.

Khó hiểu là vì Cố Hách Viêm của kiếp trước chưa bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt.

Kiếp trước khi khối ngọc bội màu đỏ biến mất, Mộ Chi Minh tạm thời có thể suy đoán Cố Hách Viêm cho rằng nó bị đánh rơi xuống hồ, cho nên chưa từng nhắc đến. Nhưng kiếp này, tại sao sau khi cứu y từ dưới nước lên, Cố Hách Viêm lại muốn tặng ngọc bội cho y. Điều duy nhất Mộ Chi Minh có thể nghĩ được lúc này, đó chính là Cố Hách Viêm không biết đó là di vật của mẫu thân hắn, cho nên cũng không để ở trong lòng, nếu không sao có thể nói đưa thì đưa chứ.

Nhưng còn chuyện cứu y, vì sao Cố Hách Viêm lại im lặng không nói!

Cái đó là ân cứu mạng đó! Nhận một chút ân tình cũng không quá phận!

"Hắn quá kiệm lời rồi..." Mộ Chi Minh thở ngắn than dài.

"Kiệm lời cái gì?" Quý Phi thấy y lẩm bẩm lầu bầu không rõ bèn dò hỏi.

"Không có gì." Mộ Chi Minh vội ngẩng đầu.

Ngay lúc này, bên ngoài trướng có một tên thái giám đến bẩm báo: "Quý Phi nương nương, đã đến lúc khởi hành."

Đội ngũ khởi hành nhanh chóng, ngàn kỵ cấm quân hộ tống, trở lại Kinh Thành trước giờ giới nghiêm.

Chuyện Mộ Chi Minh rơi xuống nước chưa báo về phủ đệ Yến Quốc Công, nhưng Cung thị xưa nay thận trọng, nhìn thoáng qua nét mặt của Mộ Chi Minh đã lập tức đoán ra y có bệnh, vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì. Mộ Chi Minh vì không muốn mẫu thân lo lắng, cho nên chỉ nói bản thân quá mệt mỏi, không đáng ngại. Cung thị không hỏi được nguyên nhân, vì thế chỉ đành phải để Mộ Chi Minh về phòng nghỉ ngơi.

Mộ Chi Minh vấn an phụ mẫu xong lập tức trở lại phòng ngủ, Thải Vi vừa hầu hạ y cởi áo ngoài ra xong, Văn Hạc Âm đã tựa một trận kình phong mà đẩy cửa vào: "Thiếu gia! Ngươi về rồi! Nghe nói ban ngày ngoài phủ đệ đưa tới một con lợn rừng lớn! Răng nanh kia, rất hung tướng đó! Ồ wow!"

"Nói mấy lần rồi, vào phòng của thiếu gia phải gõ cửa!" Thải Vi gõ lên đầu Văn Hạc Âm, gõ đến mức cậu từ "Ồ wow", thành "Ồ hu hu".

Mộ Chi Minh cười cười, nhìn hai người nháo loạn như vậy sự mệt mỏi trong lòng đều tan thành mây khói.

Hôm sau, Mộ Chi Minh nhắc đến chuyện đáp tạ với Mộ Bác Nhân, nào ngờ Mộ Bác Nhân chỉ quyết định đáp lễ, không muốn tới cửa.

[ĐM/EDIT] Trọng sinh tướng quân luôn xem mình là thế thânWhere stories live. Discover now