21

315 32 7
                                    

Ngày hôm sau Vương Nguyên rời giường sớm chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy Thiên Tỉ đi ra, cười tủm tỉm đem sữa bò đưa cho cậu ta: “Trên bàn có sandwich, mau tới ăn đi.”

Thiên Tỉ nhìn cậu, trên mặt hiện lên một chút áy náy: “Thực xin lỗi, Nguyên Nguyên, ngày hôm qua là tớ phản ứng có chút quá kích, cậu đừng để trong lòng.”

“Không sao.” Vương Nguyên đem tay đặt lên tay Thiên Tỉ, ôn nhu nói: “Ngày hôm qua tớ đã thổ lộ tình cảm của mình, tiếp theo, ta sẽ cho cậu thấy hành động của mình.”

Thiên Tỉ thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Nguyên Nguyên cậu không cần như vậy. Tớ……”

Tiếng chuông điện thoại đánh gãy lời Thiên Tỉ, nói vài câu ngắn gọn xong, Thiên Tỉ buông di động, nói với Vương Nguyên: “Ngày quay đã định rồi, ngày mai là họp báo, hôm sau sẽ bắt đầu chính thức ghi hình.”

Vương Nguyên gật gật đầu, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành một câu: “Cố lên.”

20 ngày sau sinh nhật Vương Nguyên chính là sinh nhật Thiên Tỉ, từ khi hiểu rõ trái tim mình, Vương Nguyên ngoài sáng tác quay chụp linh tinh gì đó, thì vừa có thời gian liền bắt đầu nghĩ đủ mọi phương thức thổ lộ khác nhau.

Hôm nay sáng sớm cậu liền đi mua một đống sách, Vương Nguyên nhìn nhìn căn biệt thự trống trải cảm thấy có chút quạnh quẽ, liền đem Vương Tuấn Khải kéo lại đây.

Hai người trước sau bận rộn nửa ngày, Vương Tuấn Khải treo xong một dải lụa rực rỡ, hứng thú vội vàng kêu Vương Nguyên tới xem thành quả.

Vương Nguyên tỉ mỉ kiểm tra một lần còn rất vừa lòng.

Bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì đó, mặt một chút trở nên trắng bệch.

Cậu nhớ tới lần trước khi Thiên Tỉ thổ lộ với mình, lại nghĩ tới biểi tình thống khổ khi ấy của Thiên Tỉ.

Không, không được, này nhất định sẽ gợi lên những hồi ức buồn của cậu ấy.

Vương Nguyên đột nhiên dẫm lên sô pha, duỗi tay đem dải lụa rực rỡ kéo xuống.

Nháy mắt đổ ập rơi xuống, Vương Tuấn Khải có chút tức giận: “Em bị điên à?”

Vương Nguyên nhảy xuống sô pha, đi đến trước mặt anh, thập phần kiên định nói: “Như vậy không được, đổi cái khác.”

Cậu trầm tư một hồi vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên di động vang lên.

“Cái gì? Trường quay có người bị thương? Thiên Tỉ đâu, không biết ở đang đâu?” Sắc mặt Vương Nguyên lại khó coi hơn vài phần, áo khoác cũng không lấy, giày cũng không đổi liền chạy ra bên ngoài.

“Này, em từ từ, đợi anh.” Vương Tuấn Khải cầm lấy áo khoác liền bắt đầu đuổi theo, vừa chạy vừa nói: “Em đừng chạy lung tung, anh lái xe đưa em đi.”

Trên đường, Vương Nguyên còn không ngừng gọi điện thoại cho Thiên Tỉ, nhiều lần đều không có người nghe, lại gọi cho Bạng Hô.

Gọi vài lần rốt cuộc kết nối được, Vương Nguyên liền bắt đầu lớn tiếng: “Anh làm việc kiểu gì thế hả, quay một chương trình cũng để mất liên lạc với cậu ấy? Nếu cậu ấy bị thương, mấy người ai cũng gánh không nổi đâu! Nói với tổ tiết mục, an toàn trong lúc ghi hình không thể bảo đảm, Thiên Tỉ không thể tiếp tục tham gia nữa!” Không đợi đối phương giải thích xong liền cúp điện thoại, ném qua một bên.

Biểu hiện của cậu như vậy khiến Vương Tuấn Khải hoảng sợ.

Quen biết nhiều năm như vậy, còn chưa thấy Vương Nguyên nổi giận tới như vậy bao giờ.

[TRANS Longfic][Thiên Nguyên] Mười nămNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ