Q3 - Chương 44: Xuất hiện kẻ phản bội

5.7K 225 19
                                    

  Diệp Mạc không biết phải nên giải thích như thế nào nữa, Phục Luân là đối thủ một mất một còn của Tiếu Tẫn Nghiêm, nếu như cậu nói đây là dấu ấn Phục Luân đã mạnh mẽ lưu lại, với tính cách đa nghi hung hãn của Tiếu Tẫn Nghiêm, nhất định sẽ không ngừng căn vặn tra hỏi hỏi ra cho bằng được nguồn gốc vấn đề, còn cậu mà không giải thích rõ ràng, kiểu gì cũng bị Tiếu Tẫn Nghiêm gán cho tội danh nào đó rồi hậu quả thế nào cậu chẳng dám tưởng tượng đến luôn.

"Con mẹ nó, sao cậu không nói?"

Hơi thở nóng rẫy của Tiếu Tẫn Nghiêm từng đợt cứ phả vào mặt Diệp Mạc, trên gương mặt vẫn là dày đặc mây đen mưa bão mịt mù, lửa giận không hề giảm xuống, Diệp Mạc cứ im lặng như vậy làm cho Tiếu Tẫn Nghiêm cho rằng cậu cố tình khiêu khích hắn, cộng thêm dấu hôn màu đỏ rõ rệt kia, ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, hiện tại dấu hôn kia cứ giống như đang cười nhạo hắn ngu xuẩn.

"Tiếu Tẫn Nghiêm, anh là cái gì của tôi chứ, tại sao tôi phải nói cho anh biết?"

Diệp Mạc không sợ nhìn thẳng vào Tiếu Tẫn Nghiêm. Phải! Dựa vào cái gì mà hắn hàng đêm cứ đến đây xâm chiếm thân thể của cậu giống trước, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, hắn đang chuẩn bị hôn lễ cùng Diệp Tuyền kết hôn, còn cậu, hắn xem là cái gì chứ?

"Có phải cậu đang muốn bao che cho thằng đàn ông kia không?" Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên cười gằn lên "Cậu cho rằng cậu cái gì cũng không nói thì tôi sẽ không tra ra được à? Tôi cho cậu biết Diệp Tuyền, ở thành phố X này, mỗi một ngõ ngách góc hẻm tôi đều quản chế được, chỉ cần một mệnh lệnh của tôi cũng có thể nhanh chóng tra ra cậu tan tầm đi đâu gặp ai, không tới một canh giờ, cái gì tôi cũng đều có thể biết rõ."

Diệp Mạc không nói gì, vẻ mặt rất bình tĩnh nhìn sang phía khác phớt lờ ánh mắt lạnh lùng của Tiếu Tẫn Nghiêm đang dán chặt trên mặt cậu, điều tra ra được thì thế nào? Chẳng lẽ hắn sẽ giết cậu chắc?

Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn vẻ mặt thờ ơ của Diệp Mạc khiến cho cơn thịnh nộ trong hắn càng thêm mãnh liệt xông lên đại não, hắn muốn cho nam nhân này một cơ hội để giải thích, quả thật là hắn có tức giận, thế nhưng hắn cũng không muốn làm cho mối quan hệ giữa hắn với nam nhân này trở nên căng thẳng, hơn nữa về sau hắn vẫn muốn ra vào nơi này. Nhưng cậu ta lại tỏ ra xem thường như vậy, từ sau khi hắn bắt đầu mỗi đêm lui tới đây, Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện ra sức uy hiếp của mình đối với nam nhân này căn bản đã chẳng còn đáng kể, bất kể hắn nổi giận thành ra dáng dấp gì, cậu ta vẫn mang một bộ mặt thờ ơ nhẹ như mây gió chả thèm quan tâm.

Cậu ta quả thực có thay đổi, hắn vẫn là thích bộ dạng lần đầu tiên cậu ta gặp hắn, nhìn hắn với dáng vẻ run rẩy kinh hoảng sợ hãi, tuy rằng hắn đến giờ vẫn không rõ vì sao khi ấy nam nhân này đối với hắn lại có nỗi hoảng sợ mãnh liệt như vậy, có điều khi ấy, cậu ta quả thực khiến cho người ta có loại dục vọng muốn chinh phục, không nhịn được đem nắm giữ ở trong lòng bàn tay trêu chọc đùa giỡn, không nhịn được muốn tàn phá vẻ đẹp thuần khiết trong sáng kia, cậu ta giống như vuốt ve xoa xoa phần cứng rắn lạnh lẽo trong tâm hắn, chạm vào đến phần mềm yếu khó mà tin nổi, dù có giả vờ ngụy trang tàn nhẫn lãnh huyết đến cách mấy đi chăng nữa thì trong khoảnh khắc đứng trước mặt cậu ta cũng đều bị hòa tan.

Tiếu Tẫn Nghiêm cũng biết rõ cậu ta là bị hắn bức thành ra như vậy, từng bước từng bước đem cậu ta bức đến bước đường đối với thế giới này triệt để mất đi hi vọng, vẫn tiếp tục sống nhưng trở nên lạnh lùng với tất cả. Hoặc cũng có thể, cậu ta chỉ lạnh lùng khi đối mặt với duy nhất mỗi một mình hắn mà thôi.

"Diệp Tuyền, con mẹ nó cậu đừng quá lên mặt, lúc trước tôi dung túng cậu chỉ vì cậu đối với tôi còn có chút giá trị, hiện tại, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết cậu như bóp chết một con kiến!"

Diệp Mạc không nói gì, sau khi Tiếu Tẫn Nghiêm buông tay ra, cậu cúi thấp đầu, giống như con robot, cứ như thế mặc lại quần áo bị Tiếu Tẫn Nghiêm xé rách miễn cưỡng che khuất thân thể.

Hắn xưa giờ không biết giữ lại cho cậu một chút tôn nghiêm hay thể diện nào cả, cho dù lúc nãy ở đây có mặt người khác đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ chẳng chút do dự nào mà xé toang quần áo của cậu để kiểm tra thân thể.

Diệp Mạc nghĩ rằng Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ bởi vì nhất thời phẫn nộ mà đạp cửa rời đi, thế nhưng sau khi đã mặc lại quần áo tử tế, Diệp Mạc cũng không thấy Tiếu Tẫn Nghiêm có ý định rời đi, nghe tiếng hít thở không quy luật của Tiếu Tẫn Nghiêm liền biết rằng hắn vẫn còn đang phẫn nộ.

Mặc dù có nói nhiều hơn nữa, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không có cách nào lơ là được cái "dấu ấn" quá mức rõ ràng trên cổ Diệp Mạc, có thể là bởi vì lực mút vào quá mạnh, thậm chí còn hơi thâm tím, dấu ấn ấy lại kiêu căng ở trước mặt hắn lượn lờ qua lại, khiến cho hắn trong não mãnh liệt nổi lên một loại hình ảnh một gã đàn ông đang chôn đầu ở giữa cổ cậu ta, miệng dùng sức hôn mút cậu ta, còn vẻ mặt cậu ta thì vô cùng hưởng thụ. Càng nghĩ đến càng muốn phát điên lên.

Diệp Mạc đứng dậy, vừa định nhấc chân rời khỏi phòng khách thì Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên kéo một cánh tay Diệp Mạc lại, thanh âm trầm thấp nói "Mau đem cái dấu vết kia lập tức xóa đi!"

Nam nhân này là đồ vật của hắn, cho dù cậu ta không muốn, cũng chỉ có thể là Tiếu Tẫn Nghiêm hắn mới có quyền lưu lại dấu vết ở mỗi nơi trên thân thể cậu ta, dù cậu ta có chết, cũng phải là chết ở trong tay hắn.

Diệp Mạc hơi không kiên nhẫn, nhưng lại không giằng tay ra được khỏi tay Tiếu Tẫn Nghiêm, chỉ lạnh lùng nói "Hai ngày nữa nó sẽ tự biến mất."

"Cậu muốn mang cái này đi ra ngoài? Con mẹ nó cậu có biết xấu hổ không?" Câu nói sau là do Tiếu Tẫn Nghiêm vì quá tức giận mà buột miệng thêm vào.

Tiếu Tẫn Nghiêm càng tranh luận càng thêm lực siết chặt cánh tay Diệp Mạc hơn nữa, Diệp Mạc cố gắng gỡ tay Tiếu Tẫn Nghiêm ra, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên dùng lực mạnh kéo cả người Diệp Mạc vào trong lồng ngực hắn, không để cho Diệp Mạc có bất kỳ cơ hội phản ứng nào, cấp tốc cúi đầu hướng về dấu vết đõ sẫm kia dùng sức hôn xuống, chính xác phải là dùng sức mút vào, hận không thể đem toàn bộ phần thịt kia tiến vào trong miệng, bởi vì dùng sức quá mức khiến cho Diệp Mạc cảm thấy vô cùng đau đớn.

Tiếu Tẫn Nghiêm gắt gao cố định hai vai Diệp Mạc, không để cho Diệp Mạc phản kháng, mà cổ Diệp Mạc bị ép ngoẹo sang một bên, bất kể có giãy giụa cử động thế nào đều không cản được Tiếu Tẫn Nghiêm, cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến Diệp Mạc thống khổ kêu lên thành tiếng, rốt cuộc cũng đẩy được Tiếu Tẫn Nghiêm ra.

Diệp Mạc cẩn thận sờ sờ cái cổ vừa bị cắn qua, quả nhiên đã chảy máu rồi, hiển nhiên đã bị Tiếu Tẫn Nghiêm dùng sức cắn phá.

"Anh là cẩu à?"

Diệp Mạc ôm lấy cổ, vẻ mặt đầy giận dữ trừng trừng nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm quát lên một tiếng, suýt chút nữa cái cổ bị tên khốn khiếp này cắn nát rồi.

Tiếu Tẫn Nghiêm đưa tay lau vết máu bên khóe môi, đương nhiên đó là máu của Diệp Mạc, nụ cười thích ý nổi lên trên khóe miệng, lúc này Tiếu Tẫn Nghiêm mới thỏa mãn khẽ cười nói "Dấu vết hiện tại này sẽ không phải chỉ hai ba ngày là biến mất, có thể nó sẽ theo cậu cả đời."

"Tiếu Tẫn Nghiêm, anh là thằng điên!" Diệp Mạc nghiến răng nghiến lợi quát. (Jian: câu này chuẩn nè, giờ em mới chửi đúng trọng tâm đó Mạc =)))

[ĐAM MỸ] Lao Tù Ác Ma (1)Where stories live. Discover now