Chương 89 : Phiên ngoại Mối tình đầu báo thù

192 27 0
                                    

Giờ đã cách rất lâu từ lúc Cảnh Mục Lê trả thù xong toàn bộ mấy gia tộc lớn, lâu đến mức Cảnh Mục Lê không biết tự lúc nào đã dọn vào ở trong nhà hiện tại của Lăng Mộ Ngôn.

Trong lúc nhàn rỗi, Lăng Mộ Ngôn đột nhiên nhớ ra một chuyện, không khỏi tìm hắn tính sổ.

"Lúc trước anh nói anh muốn dọn đi, là gạt em phải không?" Lăng Mộ Ngôn buông ly hồng trà xuống, ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm vào Cảnh Mục Lê đang thảnh thơi đọc báo, lên tiếng chất vấn.

Tay cầm tờ báo của Cảnh Mục Lê khẽ run lên, nhưng lập tức đã khôi phục lại bình thường, mặt đầy vô tội hỏi, "Mộ Ngôn, em đang nói gì đấy, dọn đi gì cơ?"

Lăng Mộ Ngôn chậm rãi nói, "Em nhớ anh còn nói là muốn buông tha em, đi tìm những người khác?"

Cảnh Mục Lê: "...."

"Xem ra là thật sự nghĩ như vậy?" Lăng Mộ Ngôn nhướn mày liếc hắn một cái, đột nhiên đứng dậy.

Cảnh Mục Lê cũng vội vàng đứng lên theo, giải thích, "Anh tuyệt đối không có nghĩ như vậy, kỳ thật đó chỉ là.... Chờ chút, Mộ Ngôn, em muốn đi đâu?"

Cảnh Mục Lê đuổi theo Lăng Mộ Ngôn đi vào trong phòng ngủ, nhìn cậu mở tủ quần áo ra, không khỏi có chút há hốc mồm, "Mộ Ngôn, em muốn rời nhà trốn đi? Mộ Ngôn, đừng làm ầm ĩ, em nghe anh giải thích trước đã, lúc ấy anh chỉ vì muốn em thức tỉnh tình cảm đối với anh...."

Lăng Mộ Ngôn hơi hơi dừng tay lại, quay đầu khinh thường liếc Cảnh Mục Lê, ngạo mạn hất cằm lên, lười biếng nói, "Đây là nhà của em, vì sao em phải rời nhà trốn đi? Có đi thì cũng phải là em đuổi anh đi mới đúng."

"Không phải thì tốt, vậy em đây là...?" Cảnh Mục Lê cũng không thèm để ý lời cậu nói, chỉ nhẹ nhàng thở phào một cái, sau đó nghi hoặc hỏi.

"Em có hẹn với người khác, anh cũng muốn quản chuyện này sao?"

"Người khác? Cùng ai?" Cảnh Mục Lê lập tức cảnh giác dựng lỗ tai lên, "Là nam hay nữ?... Mộ Ngôn!"

Lăng Mộ Ngôn hừ nhẹ một tiếng, lại xoay mặt đi lấy áo khoác ra, không quan tâm đến hắn.

Cảnh Mục Lê nhìn bộ dạng không được tự nhiên của cậu, chỉ cảm thấy ngứa răng, sao lại ngạo kiều như thế chứ.

.... Nhưng cố tình hắn lại thích cậu như vậy, có thể làm sao bây giờ?

Cảnh Mục Lê bất đắc dĩ nghĩ, đồng thời lấy tay dùng sức đẩy Lăng Mộ Ngôn dựa vào tủ quần áo, hung hăng hôn cậu.

Hắn một tay chống cái tủ, dùng thân thể chặn Lăng Mộ Ngôn, tay kia thì ôn nhu vuốt ve eo của đối phương, sau khi cảm giác được cậu trầm tĩnh lại, trong mắt hắn hiện lên ý cười, ngón tay thon dài đột nhiên trượt dần dần dọc theo xương sống, cảm nhận cậu thanh niên run nhè nhẹ, cơ thể cũng bắt đầu hơi nóng lên.

"Mộ Ngôn, sao eo của em vẫn mềm mại như vậy thế?" Cảnh Mục Lê hơi hơi cúi người, tiến đến bên tai Lăng Mộ Ngôn, trêu đùa hỏi, sau đó, thấp giọng dụ dỗ, "Ngoan ngoãn nói cho anh biết, em hẹn gặp ai, hửm?"

Hơi thở mờ ám bao phủ bên tai, cúi đầu, giọng nói ôn nhu sủng nịch, mười phần khiêu khích. Lăng Mộ Ngôn mềm nhũn người, cả người đều bám lấy cánh tay của Cảnh Mục Lê, như một con dê đang nằm trên bàn đợi làm thịt, đã không thể phản kháng tìm đường sống nữa.

[ Edit / Xuyên Nhanh ]Mối Tình Đầu Nghịch Tập Hệ Thống Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ