Chương 123

351 22 5
                                    

Nguỵ Vô Tiện làm thế nào cũng không ngờ tới, hầm mộ của Trương gia thế mà ở một nơi ngay dưới mắt mình ----

Loạn Tán Cương.

Tin tức này là do lão già đầu lâu cung cấp, nơi mà lão đã trốn thoát, trong một địa lao âm u quanh năm không thấy mặt trời, bày vô số cái kệ, trên kệ là những chiếc đầu lâu được thu thập từ khắp nơi trên trái đất, từ những nơi tận cùng thế giới, bởi một người.

Những cái đầu lâu này ngày ngày đêm đêm khe khẽ thì thầm với chủ nhân --- cho dù là tự nguyện hay bị bắt buộc, kể lể về những gì đã trải qua trong đời, chuyện đáng sợ nhất hoặc bình thường nhất, dài dòng nhất hay là vụn vặt nhất trên khắp vùng đất thần châu. Ngâm mình trong những năm tháng lê thê đến tịch mịch, những chiếc đầu lâu này cũng sẽ kể ra hết với nhau, trong lúc đầu lâu này nói chuyện với đầu lâu kia, ngẫu nhiên sẽ có đầu lâu thì thầm nói ra một bí mật như vậy, sau đó cám ơn vị đầu lâu tiền bối này trời xui đất khiến chạy thoát, ra tới trên mặt đất, mấy năm lang thang ở trần gian, dưới sự sắp đặt của thiên duyên, để Nguỵ Vô Tiện hỏi ra được.

"Hầm mộ Trương gia?" Lão già bị Nguỵ Vô Tiện bắt ra để giải buồn, lúc đang ngồi cắn hạt dưa bên án thư trong Tĩnh Thất, nghe hắn nói ra một chỗ như vậy, trí tuệ của bách gia vô tận, không hề đưa ra một chút manh mối gợi ý nào, chỉ vân đạm phong khinh nói một câu: "Ta biết ở đâu nha".

"Bất quá, muốn mở cửa vào địa cung cần phải có một thứ đồ đặc biệt, tộc trưởng các đời Trương gia, mỗi người đều đeo một chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc đen, hoa văn trên nhẫn ban chỉ đó là chìa khoá".

"Nhẫn ban chỉ?" Nguỵ Vô Tiện bỏ đám hạt dưa trên tay xuống, khoanh tay suy ngẫm một lát, "Thứ đồ này hình như ta đã thật sự gặp qua .... Lúc trước ở sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ, khi mai táng vị bằng hữu họ Trương của Lam Tế tiền bối kia, trên tay hắn có mang một thứ như vậy".

Lam Vong Cơ hơi nhúc nhích, Nguỵ Vô Tiện giơ tay ngăn y lại, "Ngược lại cũng không cần kinh hoảng, ta không phải kêu ngươi đi đào mồ, Những thứ ta đào vốn đã đủ nhiều rồi, đặc biệt là những thứ đó tự tay ta đã chôn, thật không muốn đào lên lần nữa. Khi đó ta chỉ cảm thấy thứ này ta đã thấy không chỉ một lần, trong di vật của phụ thân mẫu thân ta cũng có, lúc ấy ta còn nghĩ, chắc là bọn họ trên đường đi săn đêm tình cờ nhặt được, cũng là cơ duyên vừa khéo, thế mà còn có thể có tác dụng ...."

Nói xong, hắn liền móc từ túi càn khôn ra một chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc đen sáng bóng, có màu sắc âm trầm.

Hai người cùng bàn bạc với Lam Hi Thần một chút, mấy ngày sau, những người đứng đầu tiên gia tập trung ở Nhã Thất trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, thương lượng kế hoạch đối phó Kim Quang Dao.

Cửa sổ Nhã Thất đóng chặt, sắc mặt mọi người nghiêm trọng.

Lam Hi Thần ngồi trên chiếu, vừa định lên tiếng, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Khoan đã, có người ở bên ngoài". Hắn đưa mắt nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần khẽ gật đầu với hắn.

Nguỵ Vô Tiện đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhưng không đi ra giữa, mà di chuyển ra sau chỗ ngồi, lặng lẽ vòng một đoạn đường đến trước cửa Nhã Thất, người hắn dán lên cửa, nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài một lát, giữ lấy then cửa đột ngột mở ra vào phía trong ---

NÈ LAM TRẠM, TA THẬT SỰ LÀ NGƯỜI TỐT! [EDIT][VONG TIỆN][HOÀN]Where stories live. Discover now