Chương 2 : Lau tóc

1.4K 87 2
                                    

Biên dịch : Yên Hy

Tô Nguyên đã không còn nhớ rõ lần trước ăn có mùi vị gì.

Kiếp trước cậu ngồi du thuyền ra biển, bệnh trầm cảm phát tác khiến ăn cái gì cũng không có mùi vị, mấy ngày đó chỉ uống chút nước.

Thẳng đến lúc tiến vào phạm vị biển sâu, đêm đó ánh trăng rất đẹp, trên mặt biển còn có sương mù, phảng phất giây tiếp theo sẽ có nàng tiên cá trong truyện cổ tích phá nước ra.

Cậu nhìn về phía ánh trăng cười nhạt, xoay người nhảy xuống.

Dưới mặt biển đã không còn bất kỳ thanh âm gì, tất cả đều an tĩnh, uống xong mấy ngụm nước, liền rơi vào giấc ngủ ngàn thu.

"Lại ăn chút rau cải đi, vừa giòn vừa ngọt."

Hồi ức của Tô Nguyên bị cắt đứt, trước mắt lại được đẩy đến một chồng thức ăn, màu xanh biếc tươi ngon, rất chọc người trìu mến.

"Ăn ngon, cậu cũng ăn đi."

【 Hiện tại con trai đều nấu cơm như vậy sao? Tay nghề của mình cũng chỉ có thể ăn đỡ thôi. 】

"Được." Thẩm Thụy thỏa mãn nhìn cậu nhấm từng chút từng chút thức ăn, ánh mắt tràn ngập ôn nhu.

Nhưng cuối cùng Tô Nguyên cũng chỉ ăn non nửa, dư lại đều bị Thẩm Thụy giải quyết.

Muốn đi rửa chén, bị Thẩm Thụy từ chối, để buổi tối cùng nhau rửa là được.

Tô Nguyên đồng ý cách nói của anh, khẽ gật đầu đi sắp xếp hành lý.

Thẩm Thụy dáng người không thể giấu sau áo thun, vòng eo nhỏ đến kinh người.

Anh cúi đầu yên lặng so sánh với cánh tay chính mình, nhìn ra chỉ cần một bàn tay đã có thể ôm trọn.

Không được, phải nuôi mập thêm chút.

Tích ——

Di động Tô Nguyên sáng lên, là anh hai gửi WeChat tới.

[ A Nguyên, sao đột nhiên lại đến ký túc xá? Đông người vậy sao có thể ngủ ngon, đồ đạc cứ để đó, ngày thường ngủ trưa một chút, buổi tối vẫn về nhà ngủ đi. ]

Tô Nguyên mắt cũng chưa chớp liền cự tuyệt.

[Anh hai, học kỳ này rất nặng, còn phải tham gia một vài hoạt động ngoại khóa, chờ em hết bận sẽ về nhà . ]

Tô Trạch nhìn chằm câu trả lời thứ hai, trong lòng suy xét cậu có phải đang không vui hay không, tối hôm qua Oánh Oánh có chút quá mức, A Nguyên không cho liền đập vỡ một chén trà, dù sao thứ nó muốn là ấm trà.

Chính mình cùng ba mẹ mở một mắt nhắm một mắt, nghĩ chẳng qua là đồ vật nhỏ, không đáng để công chúa nhỏ khóc một hồi.

Từ nhỏ đến lớn, thứ gì Oánh Oánh muốn, trong nhà luôn cung cấp, không chỉ A Nguyên, ba mẹ cùng chính mình cũng tương tự

[Anh mua mấy bộ ấm trà, đặt trong phòng em, em xem nếu không thích, anh trai lại mua cho em.]

Tô Nguyên: [ Em thích, cảm ơn anh hai. ]

[Đam mỹ-Hoàn] Sau khi xuyên sách tôi được bạn cùng phòng cứu vớtWhere stories live. Discover now