Chương 43 : Tới khu bảo hộ

251 20 0
                                    

Biên dịch : Yên Hy

Thời gian mặt trời lặn.

Đoàn xe trải qua sa mạc mênh mông vô bờ, phía xa là những ngọn núi phủ tuyết trải dài vô tận.

Hoàng hôn bị tầng mây ngăn trở, thỉnh thường lộ ra một chút ánh sáng, đi trăm triệu dặm, soi sáng mặt sông chín khúc cua.

"Quá đẹp" 【 thậm chí không giống như ở nhân gian. 】

Tô Nguyên kinh ngạc cảm thán nhìn một màn thiên nhiên điêu luyện sắc sảo.

"Lái chậm một chút." Thẩm Thụy nói với tài xế, lại ôm eo Tô Nguyên, phòng ngừa cậu bị xe chạy xóc nảy lại bị đụng vào.

Tô Nguyên gần như ghé vào trên người Thẩm Thụy, "Cửa sổ xe có thể hạ xuống sao?" 【 kiếng hơi chắn tầm mắt. 】

"Em từ từ, bên ngoài lạnh lẽo, bọc kỹ thảm đã, chỉ có thể xem một lúc." Thẩm Thụy bọc cả đầu Tô Nguyên vào thảm, chỉ để lộ một đôi mắt.

Tô Nguyên liên tục gật đầu, "Được được được, chỉ xem một hồi." 【 có như vậy lạnh không? 】

Tài xế thấy thế giảm tốc độ xe rất nhiều, hai chiếc xe mặt sau cũng chậm lại.

Vu Gia Tường: "Thế nào lại chậm như vậy? Chúng ta hôm nay còn có thể đến trạm bảo hộ không, hôm nay sắp tối rồi, tôi nghe nói con đường này trời tối lái xe đặc biệt nguy hiểm."

"Vậy bằng không cậu lái đi?" Ngô Văn Hàn đổ cậu ta một câu, lấy ra camera, mở ra cửa sổ bắt đầu chụp ảnh.

Hoạt động thực tiễn yêu cầu văn hay tranh đẹp, anh chàng chủ yếu phụ trách công việc quay chụp của đoàn đội.

Tuy rằng lần này chỉ đi ngang qua, nhưng chụp nhiều chút cũng là lo trước khỏi hoạ, huống chi cao nguyên diện tích rộng lớn cảnh sắc đồ sộ khó gặp.

Vu Gia Tường khí không khí nói, "À, tôi đã biết, khẳng định Tô Nguyên cũng muốn nhìn phong cảnh, bằng không tài xế sao có thể lái chậm đến như vậy."

"Cung phản xạ của cậu có thể dài một chút," Ngô Văn Hàn cũng không quay đầu lại, "Cậu cho rằng thời gian ăn cơm giữa trưa là từ đâu ra, đều để Tô Nguyên có thể ngồi ăn chút bữa cơm, cố ý dừng trên đường, đáp án không phải rất rõ ràng sao?"

Vu Gia Tường bất mãn, miệng nhỏ giựy giựt, "Là làm sao vậy? Vẫn tốt hơn cùng chúng ta ăn bánh mì, cậu hiện tại chụp mặt trời lặn còn không phải dính ánh sáng của Tô Nguyên sao."

Ngô Văn Hàn: "Đúng vậy, chỉ xem cậu ngốc đến đáng yêu, trình bày một chút tình hình thực tế làm cho đầu nhỏ cậu thanh tỉnh. Đây chỉ còn bắt đầu, chúng ta dính ánh sáng còn ở phía sau."

Vu Gia Tường: "Tôi nói này Ngô Văn Hàn, cậu cũng nghĩ quá đẹp, khu bảo hộ là địa phương nào? Đó là nơi hoang dã chưa từng có ai nhìn thấy, một ngày ba bữa đã không tồi rồi."

"Ừm, chính là tắm rửa cũng không được, tôi mang theo nước hoa cho cậu." Ngô Văn Hàn chụp mấy tấm đã đóng cửa sổ lại, thật sự là quá lạnh.

Vu Gia Tường nâng khí bình dưỡng vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

Tô Nguyên xem xong phong cảnh, đoàn xe lại bắt đầu tăng tốc.

[Đam mỹ-Hoàn] Sau khi xuyên sách tôi được bạn cùng phòng cứu vớtWhere stories live. Discover now