Chương 44: Cừu du mục

238 21 0
                                    

Biên dịch : Cơm sầu riêng

Chỉnh sửa : Yên Hy

Thẩm Thụy liếc mắt nhìn Tô Nguyên một cái.

Xem nhiều thế giới động vật, ý nghĩ nhất định không giống với người thường.

【 nếu có thể nhìn thấy sói trắng thì tốt rồi. 】

【 ôi quên đi, màu xám thật ra cũng được, nhưng mà dạng vẻ chúng nó không khác biệt lớn với loài chó lắm...... 】

Thẩm Thụy trong lòng khẽ cười một tiếng.

Đỗ Soái: "Đúng vậy, chỉ là sói kỳ thật cũng sợ người, chúng nó không dám lại đây."

Tiểu Vệ lôi kéo cánh tay Đỗ Soái, thấp giọng nói, "Anh quên rồi sao? Mùa đông năm trước chúng nó đói bụng, còn muốn tới tìm chúng ta ăn ké."

"Giờ không phải còn chưa tới mùa đông hay sao? Sói có thể bắt được con mồi thì sẽ không mạo hiểm tới địa bàn con người, đặc biệt là chúng ta có nhiều người như vậy." Đỗ Soái nhìn quét chung quanh một vòng.

Tiểu Vệ lâm vào trầm tư, thuyết phục chính mình là sói cũng không dám đến đây đi, hơn nữa người giúp đỡ còn phá lệ có tiền, lại có thể mang theo nhiều vệ sĩ như vậy.

"Không tới hả......" Tô Nguyên có chút thất vọng. 【đồ ăn chúng ta đủ, kỳ thật có thể tới một chuyến】

Đỗ Soái xoa xoa tay, "Dừng nói chuyện thôi, chúng ta ăn cơm trước đi, đợi lát nữa nguội mất."

Anh ta ngửi được mùi gà hầm nấm, hình như còn có gà thái lát xào ớt cùng cá hầm cải chua.

Aiya, anh ta luyến tiếc để những người này rời đi.

Quá nhiều người, dứt khoát chia thành ba bàn.

Tiểu Vệ chép miệng, "Rau dưa mới nhiều như vậy, ăn chỗ này xong cả tuần nữa tôi cũng không thèm."

"Vậy cậu ăn nhiều một chút." Ánh mắt Tiểu Tần như đang nhìn đứa con ngốc, trìu mến mà gắp cho anh ta một miếng rau chân vịt to.

Mùa này có thể ăn rau chân vịt tươi ngon mọng nước đến như vậy, quả thực là đáng giá ngàn vàng.

Tiểu Vệ ăn một mồm to đột nhiên nhớ tới, "Tiểu Mã còn chưa trở về, chúng ta chừa cho cậu ta chút đi."

Bảo mẫu cũng ngồi cùng bàn, nghe vậy cười, "Tôi đã để lại cho cậu ấy, các cậu cứ yên tâm mà ăn."

Tiểu Vệ mạnh mẽ gật đầu, ăn ngấu nghiến một hồi.

Thời điểm ăn xong, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ gầm rú.

"Đã trở về." Đỗ Soái người thứ nhất đứng lên, "Mọi người tiếp tục ăn đi, Tiểu Mã đã trở về, tôi đi kêu cậu ấy ăn cơm."

Anh ta đi ra ngoài cửa, không bao lâu sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi.

Cố Giang không nói hai lời liền đi ra ngoài, ba vệ sĩ đi theo sau.

Sắc mặt Chung Lãng chậm rãi trở nên nghiêm túc lên, Tô Nguyên ở phía sau phòng bị.

Thực mau, Cố Giang lại quay vào, thần sắc nhẹ nhàng," Không có gì đáng lo ngại, Tiểu Mã mang về một con cừu du mục bị thương ở đầu, đang ở phòng y tế chữa trị cho nó."

[Đam mỹ-Hoàn] Sau khi xuyên sách tôi được bạn cùng phòng cứu vớtWhere stories live. Discover now