Chương 42: Chống nắng

280 23 0
                                    

Biên dịch : Cơm Sầu Riêng

Chỉnh sửa : Yên Hy

Tô Nguyên ngủ một giấc ở trên máy bay.

Thời điểm bị đánh thức lúc gần hạ cánh, tiếp viên hàng không lưu luyến nhìn Tô Nguyên rời đi.

Lấy xong hành lý, cả nhóm bảy người liền được Thẩm gia sắp xếp một căn biệt thự ở thành phố Lạp.

"Thiếu gia, đồ ăn đã chuẩn bị xong."

Bảo mẫu lúc bọn họ vừa mới lên máy bay đã bắt đầu chuẩn bị, làm một bàn lớn ngập tràn đồ ăn.

"Được rồi, vất vả cho dì." Thẩm Thụy gật đầu, lại nói với những người khác, "Đều rửa tay rồi đi ăn cơm."

Trên máy bay hai phần cơm kia đã gần bị Vu Gia Tường tiêu hóa hết, bây giờ nhìn thấy một bàn lớn đồ ăn nóng hổi, đứa nhỏ lại đói bụng.

"Wa - - này cũng nhiều quá rồi, cảm ơn nha vậy tôi không khách khí nữa."

"Cảm ơn." Ngô Văn Hàn rụt rè gật đầu nói.

Từ lúc trên khoang máy bay cậu ta liền đoán được, đi theo Tô Nguyên nhất định sẽ không chịu khổ.

Thầy Dương còn muốn tôi luyện ý chí cho bọn họ, chủ ý này sợ là đánh sai rồi.

Biệt thự rất lớn, mỗi người ở một gian phòng là đủ.

Tô Nguyên nhẹ nhàng thở ra, Vu Gia Tường và Ngô Văn Hàn hai người tính cách khác một trời một vực, còn có oán giận cũ lúc trước, có thể tách ra ở là tốt nhất.

Chỉ là không biết trạm bảo hộ nơi đó có dư phòng hay không, cậu chỉ muốn ở cùng Thẩm Thụy.

"Chào mọi người, tôi là La Xương, Thẩm tiên sinh sắp xếp tôi làm người dẫn đường kiêm bác sĩ đi theo.

Trong phòng đều chuẩn bị bình dưỡng khí, nếu có người thân thẻ không khỏe nhanh chóng hít oxy, thành phố Lạp so với mực nước biển cũng không được tính là cao quá, nhưng cũng hơn 3000 mét.

"Ngày mai chúng ta muốn đi trạm bảo hộ độ cao so với mặt biển gần 5000 mét, khó tránh khỏi phải chịu đựng gấp nhiều lần, điều kiện chữa bệnh nơi này giống nhau, không kịp thời đi bác sĩ hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Các vị có vấn đề gì, bây giờ có thể đưa ra."

La Xương một thân y phục màu đen, mặt bị phơi trên cao nguyên thành màu đồng cổ, nhìn qua không giống một bác sĩ hào hoa phong nhã.

Vu Gia Tường nghĩ sao nói vậy, "Bác sĩ La, mặt trời nơi này độc như vậy sao? Ngay cả bác sĩ cũng bị phơi thành như vậy, hiện tại tôi đi mua kem chống chống nắng còn kịp không?"

"Công sức cậu đi mua kem chống nắng, còn không tốt bằng đeo mũ khẩu trang." Ngô Văn Hàn cười nhạo một tiếng.

Vu Gia Tường quay đầu trừng mắt liếc cậu ta một cái.

"Cậu ấy nói rất đúng," La Xương gật đầu, "Chống nắng vật lý hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với bất kỳ loại kem chống nắng gì. Ở cao nguyên, phơi đen cũng không đáng sợ, đáng sợ thật sự là phơi đến bị thương, cho nên dù sao cũng không nên không bôi kem chống nắng nếu bị mắt trời chiếu thẳng đến, lúc tróc da sẽ......"

[Đam mỹ-Hoàn] Sau khi xuyên sách tôi được bạn cùng phòng cứu vớtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ