Chương 36 : Bác sĩ tâm lý

461 27 0
                                    

Biên dịch : Yên Hy

chỉnh sửa : Thời An

Bệnh viện tư nhân Lăng thị.

Tô Nguyên ngủ một giấc dậy đã là buổi chiều ngày hôm sau.

"Tỉnh rồi?" Thẩm Thụy đem một ống hút đến bên miệng Tô Nguyên, động tác này đã cực kỳ thuần thục, "Nào, uống miếng nước."

Ngủ quá lâu, môi Tô Nguyên có chút khô khốc.

Thẩm Thụy thấy cậu nhìn chằm chằm bình giữ ấm màu vàng hình con vịt này, cười cười xin lỗi.

".......Cái trước đó, không cẩn thận bị anh rơi hỏng rồi."

Thời điểm biết được Tô Nguyên bị người ta mang đi, anh không cầm chắc, chỉ đành mua cái mới giống tương tự.

Tô Nguyên chớp chớp mắt, "Cái này cũng rất đẹp." 【 cho nên đừng áy náy. 】

"Cốc cốc——"

Có người gõ cửa.

Thanh niên thanh tú ôn hòa đi vào, trên mặt là ý cười làm người ta như tắm trong gió xuân, "Thẩm Thụy, cậu bận thì đi trước đi, chỗ này giao cho tôi."

Tô Nguyên nghi hoặc mà nhìn đối phương.

"Đây là bạn của anh, Du Chu." Thẩm Thụy lần nữa thả bình giữ ấm lại tủ đầu giường, giới thiệu với Tô Nguyên.

Lại khẽ cười nói, "Anh đi nấu cơm, sợ em buồn, nên để cho cậu ấy ở cùng em giết thời gian."

Thẩm Thụy đứng lên, vỗ vỗ bả vai Du Chu liền đi đến phòng bếp nhỏ.

Rất nhanh trong bếp truyền đến tiếng nước chảy cùng tiếng xắt rau.

"Xin chào Tô Nguyên, tôi là là Du Chu." Du Chu ngồi xuống, lục lọi đồ ăn vặt trên đầu giường, "Cậu ăn quả hạch không?"

Tô Nguyên lắc đầu.

Hàng mi dài khẽ chớp, làn da nhuốm màu ngọc tuyết khiến mỹ nhân có chút mỏng manh, phảng phất một hơi sẽ tiêu tán trên trời dưới đất, khiến Du Chu ngẩn người, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại.

"Đoán xem hôm nay Thẩm Thụy nấu món gì ngon cho cậu nào?"

Trong phòng bếp.

Thẩm Thụy mang tai nghe Bluetooth đang nấu ăn.

Du Chu là bác sĩ tâm lý anh mời đến, tiến sĩ tâm lý học trở về từ nước ngoài, học tập tại các trường đại học hàng đầu thế giới,đã hỗ trợ cảnh sát và bệnh viện tâm thần ở quốc gia A trong nhiều năm.

Du Chu ăn quả hạch cứ như tùy ý nói chuyện phiếm, "Cậu thích nhất Thẩm Thụy làm món nào nha?"

Tô Nguyên ngẩn người, "Đều thích." 【 có cái gì khác nhau sao? 】

"Thật sự? Cũng không có hơi thích nhiều hơn luôn?" Chu Du tỉnh bơ đánh giá mỹ nhân trước mặt, mắt như lưu li, như không tiếng động kể ra nội tâm chính mình.

Tô Nguyên nghiêm túc tự hỏi, vẫn lắc đầu, "Thẩm Thụy nấu đều ăn rất ngon, tôi đều rất thích." 【Còn gì khác để so sánh không?】

[Đam mỹ-Hoàn] Sau khi xuyên sách tôi được bạn cùng phòng cứu vớtOnde as histórias ganham vida. Descobre agora