Chương 35: Anh rất tức giận

121 0 0
                                    

Dịch: Thanh Dạ

Cuối thu, thời tiết vào buổi chiều có hơi se lạnh, tại "Câu lạc bộ trà đạo" ngoại ô thành phố G.

Một làn gió tươi mát thổi ngang qua rừng trúc xanh biếc, tạo nên những tiếng xào xạc. Làn gió nhẹ lại chui vào trong cửa sổ hình vuông bằng gỗ, mang theo mùi thơm phảng phất của cỏ cây, xuyên qua căn phòng tràn ngập mùi thơm mát của trà.

Diệp Giai Ngưng hít một hơi thật sâu mùi thơm vào mũi, những căng thẳng trong lòng mới ngui ngoai được đôi chút.

Cô không định đến buổi hẹn này. Nhưng, Nam Hạo gọi điện thoại cho cô, nói nếu cô không đến, anh sẽ đến nhà họ Mạnh đón cô. Cô vội vàng từ chối. Cô biết Mạnh Phi Phàm và Nam Hạo đang cạnh tranh khốc liệt trên thương trường, nếu cô đi với anh trước bao nhiêu con mắt của những người trong nhà họ Mạnh, e rằng người ta sẽ có chuyện để bàn tán xôn xao.

Cho nên, cô đồng ý để anh đợi cô ở công viên bên bờ hồ.

Ăn xong bữa trưa, cô nói với dì Lưu, trong nhà xảy ra chút chuyện, cô phải chạy về nhà một chuyến. Dì Lưu lập tức gọi tài xế chở cô về nhà. Cô xuống xe ở trước cổng chung cư, đi vòng ra cổng sau, chạy thẳng đến công viên.

Nam Hạo đã đứng đợi cô từ lâu, nhìn thấy cô đến, liền dẫn cô đến thẳng "Câu lạc bộ trà đạo" này.

Cô ngồi xếp bằng bên cái bàn thấp chân làm bằng gỗ hồ đào, âm thầm nhìn chăm chú Nam Hạo ngồi trước mặt.

Bên dưới ánh đèn dịu dàng bên trong phòng, bàn tay thon dài của anh sử dụng thành thạo các dụng cụ pha trà. Trên gương mặt anh tuấn, vẻ mặt tỏ ra rất cẩn thận và nghiêm túc, dường như sử dụng những vật dụng quý giá vậy.

Sau vài giây, lá trà Bích Loa Xuân màu trắng bạc ẩn xanh, cuộn thành hình xoắn ốc từ từ cũng nở ra, nổi trên màu nước xanh biếc.

"Giai Ngưng à, đây là trà Bích Loa Xuân vừa được sản xuất ở Động Đình Hồ, em nếm thử xem mùi vị như thế nào?" Anh cẩn thận cầm chun trà sứ trắng nho nhỏ bằng ngón tay cái và ngón trỏ, nhẹ nhàng đặt trước mặt cô, căn dặn bằng giọng dịu dàng: "Cẩn thận kẻo bỏng nhé."

Tiếng nói dịu dàng của anh, gợi lại hồi ức đã chôn sâu trong lòng cô.

Ngày sinh nhật năm hai mươi tuổi đó, anh dẫn cô đi đến một quán trà được trang trí theo kiểu Trung Quốc ở phố người Hoa. Anh giống như nhà ảo thuật vậy, pha cho cô một cốc trà Bích Loa Xuân tươi mát dịu ngọt, lúc cẩn thận đưa trà cho cô, cũng căn dặn cô dịu dàng như vậy, "Cẩn thận kéo bỏng nhé."

Lúc đó, cô giả vờ giận dữ, một chung trà Bích Loa Xuân, đố bạn mất hết bao nhiêu đô? Lúc đó cô cho rằng anh đã tốn hết một tháng tiền sinh hoạt phí mà anh đã chắt chiu để dành, để xài xa xỉ một bữa với cô.

Anh lại lắc đầu, chỉ nói: Muốn có được một nụ cười của người đẹp, dù có quý cho bao nhiêu anh cũng bằng lòng trả.

Cô khi đó, tâm hồn ngây thơ trong sáng, ngửi thấy mùi trà tràn ngập căn phòng, còn có sự yêu thương của anh, cho rằng mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian.

Yêu Muộn - Giang Nam Uyển Ước [FULL]Where stories live. Discover now