Chương 30: Trẻ lạc

7K 438 44
                                    

- Oaaaa!! Chị ơi! Chị!! Anh!! Anh chị đâu rồi!! Oaaaa!!

Chợt, một tiếng khóc to lọt vào tai của Kim Ngưu. Cô vội bỏ lại bốn quyển sách kia vào túi, hai mắt ngó quanh quẩn xung quanh rồi dừng lại tại một nơi trước một cửa hiệu bán thức ăn nhanh.

Đứng trước cửa hiệu bán thức ăn nhanh là một cô bé khoảng bốn, năm tuổi, mặc một chiếc đầm hồng đáng yêu, đang khóc thút thít. Dù có rất nhiều người đi đường, dù có rất nhiều người ngoảnh đầu lại nhìn cô bé nọ, nhưng không một ai trong số họ dừng lại giúp đỡ hay hỏi han cô bé. Có lẽ vì họ sợ rước phiền phức vào mình mà ai cũng chỉ nhìn cô bé tội nghiệp bằng đôi mắt thương hại rồi lại tiếp tục bước đi.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Kim Ngưu nhăn mặt đầy khó chịu. Cô quẳng cái túi qua cho Thiên Yết, rồi chạy đi mất. Trong khi cậu còn đang ngạc nhiên, thì Ngưu Ngưu đã đi đến chỗ đứa bé. Cậu xách túi, khuôn mặt bình thản bước lại theo.

Kim Ngưu quỳ một chân xuống đất cho bằng với tầm mắt của cô bé. Cô đưa tay đặt lên vai cô bé, rồi xoa nhẹ đầu đứa trẻ. Cô bé nọ dường như cảm thấy sự xuất hiện của một người nào đó, rụt rè đưa cánh tay đang che mặt xuống. Kim Ngưu nhìn đứa bé ấy, mỉm cười dịu dàng.

- Nín nào! Em lạc anh chị sao?

Cô bé không nói gì, chỉ vừa nấc vừa gật nhẹ đầu. Đôi mắt ngấn nước giương lên đầy sợ sệt nhìn Kim Ngưu.

- Em tên gì?

- Thuỳ... Dương.

- Vậy bé Thuỳ Dương, chị sẽ tìm anh chị cho em, được chứ?

- T-Thật... Thật không... ạ?

- Thật!

Kim Ngưu không ngần ngại mà gật đầu ngay. Có vẻ cái gật đầu dứt khoát và vẻ mặt đáng tin cậy của Kim Ngưu khiến cho cô bé Thuỳ Dương bớt sợ hãi hơn. Cô bé hết nhìn Ngưu Ngưu, lại nhìn sang chàng trai đứng sau cô.

Thiên Yết hơi ngạc nhiên khi cô bé nhìn mình. Cậu lúc đầu hơi bối rối không biết làm gì. Tại đó giờ có bao giờ Thiên Yết tiếp xúc với trẻ con đâu. Cậu sợ nhất là trẻ con khóc với con gái đấy. Vậy mà cô nhóc này còn hội đủ hai điều kiện trên nữa chứ!

Chợt, Thuỳ Dương đưa hai tay ra trước mặt Thiên Yết, mắt vẫn nhìn cậu đẫm nước.

- C-Cõng em... đi...!

Kim Ngưu suýt nữa thì bật cười. Cô ngoảnh mặt ra sau nhìn thử biểu hiện của Thiên Yết. Vẫn vậy, vẫn bình thản nhưng thực chất đang nuốt nước bọt liên tục.

Cậu thở dài một cái, rồi quỳ xuống, quay lưng lại phía Thuỳ Dương. Cô bé như bắt được vàng, lập tức chạy tới, nhảy bổ lên lưng Yết Ca.

Sau đó, Kim Ngưu với Thiên Yết bắt đầu đi tìm chị hai của cô bé. Ngưu Ngưu thì không ngừng la lớn, cố gắng để cho cô chị cậu anh bỏ bê em gái của mình kia nghe được. Còn Thiên Yết, cậu vẫn im lặng. Cũng may là Thuỳ Dương không quậy phá gì, vẫn ngoan ngoãn bám trên lưng cậu mà không nói tiếng nào.

[12 chòm sao] Học Viện Danh GiáWhere stories live. Discover now