Chương 11

2.9K 184 10
                                    

Việc bị đình chỉ học tập đối với Ngô Cự Giải như ăn cơm bữa. Nó vốn đã quen với việc ở nhà vài ngày hay một tuần mà không cần đến lớp học. Nhưng cứ ở nhà chơi Liên minh như thế này thì quả thật rất chán. Lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không nghĩ ra được tối nay nên đi đâu chơi, nó vò đầu rối tung cả lên. Nếu để ai bắt gặp chắc người ta sẽ nghĩ nó vừa trốn viện tâm thần mất. 

"Alo."

"À nhon."

"Gì thì nói đại đi má."

"À má định rủ con đi chơi."

Đang quằn quại đau khổ vì không biết chơi cái gì nay lại có nhỏ Bảo Bình rủ đi chơi mắt nó liền sáng lên như đèn pha ô tô, gật đầu lia lịa:

"Ok ok, đi đâu?"

"Karaoke đi." - Bên kia cũng hào hứng không kém.

"Được được, rủ hai nhỏ kia đi bảy giờ tao có mặt ở nhà mày." - Nói rồi Cự Giải tắt máy, lao nhanh vào nhà vệ sinh.

Đúng bảy giờ tối, có bốn cô gái đứng trước cổng một ngôi nhà khá cổ kính trồng nhiều loại cây quý giá, chiếc cổng cao lớn được giàn hoa giấy quấn quanh tạo nên cảm giác dễ chịu. Khác với vẻ yên ắng của ngôi nhà thì bốn cô gái kia cười nói rất rôm rả.

"Lên xe đi, karaoke tiến lên!"

Song Ngư đèo Bảo Bình, Cự Giải đèo Thiên Bình trên chiếc xe đạp điện, gió thổi mạnh như tát vào mặt hai đứa ngồi trước chở là Vũ Song Ngư và Ngô Cự Giải. Hai nhỏ kia ngồi sau nói chuyện phiếm với nhau suốt quãng đường mà không thèm đếm xỉa đứa ngồi chắn gió cho mình. Sau mười lăm phút, cuối cùng chúng nó cũng đến nơi. Trương Ngọc Bảo Bình chọn căn phòng cuối dãy rồi gọi hai đĩa trái cây và mấy lon bia.

"Phận làm con gái chưa một lần yêu ai. Nhìn về tương lai thấy như sông rộng đường dài. Cảnh nhà..."

Song Ngư là đứa mở đầu. Còn lại ngồi nhăm nhi trái cây, chốc chốc vơ lấy lon bia chạy lên rủ nhỏ uống.

"Thiên Bình, lên đi em."

Nhỏ cầm micro ngoắc ngoắc Trần Phương Thiên Bình. Nghe tên mình, nó nốc cạn lon bia đang uống rồi bước lên. Số vỏ lon càng ngày càng nhiều. Một, hai, ba, bốn...hết sạch mười lon. Tửu lượng của tụi nó rất tốt, nhiêu đó vẫn chưa làm khó được đứa nào nên Bảo Bảo quyết định gọi thêm mười lon nữa đồng thời khoác vai Vũ Song Ngư hát bài "Bốn chữ lắm". Cứ như vậy, đứa này xong lại đến đứa kia, bia hết thì được gọi thêm. Ba tiếng đồng hồ trôi qua, bây giờ đã mười giờ mấy gần mười một giờ. Cả lũ say mèm, ngồi ra đất rống hết bài này đến bài khác mãi không chịu về rồi ngủ quên lúc nào không hay.

"Ê ê, dậy bây ơi. Mấy giờ rồi?" - Ngư cựa mình tỉnh dậy sẵn gọi luôn những người khác, liếc mắt qua chiếc đồng hồ treo tường tụi nó cuống cuồng thu dọn đồ đạc ra về.

[12 Chòm Sao] My YouthNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ