Chương 18

20K 846 100
                                    



Hậu viện Thực Mãn Lâu là một vườn hoa, đầu xuân là lúc cảnh đẹp vô cùng. Có điều hiện tại trời đông giá rét, thảo mộc héo rũ, chỉ có tuyết trắng đọng lại... Mấy con chim đậu trên cành để nghĩ ngơi, trên ngọn cây lưu lại vài dấu chân. Khi bị con người dọa sợ liền vỗ cánh bay đi khiến cho hạt tuyết rơi xuống lộp bộp.

Lục Nghiên không phát hiện ra tuyết đã rơi đầy đầu, vài bông tuyết lọt xuống cổ khiến nàng lạnh run một cái. Nàng ngửa đầu, chỉ có thể nhìn thấy mấy con chim đen bay qua, đậu trên một ngọn cây cao khác.

Những con vật nhỏ này chịu lạnh thực giỏi!

Lục Nghiên cười một cái, lấy khăn chùi đi vết nước tuyết trên cổ.

"Ai đó?"

Lục Nghiên đột nhiên nhìn thấy bên trong tàng cây có chút động tĩnh, nàng đi qua mới phát hiện đó là một con chim bị đông cứng vùi đầu bên trong đống tuyết. Lúc này thân mình nó run run mới khiến cho người ta biết nó còn sống .

Lục Nghiên thò tay đào con chim ra. Con chim cũng không biết bao lớn, nàng ôm trong lòng bàn tay, cả người được lớp cánh đen che phủ, rất mập mạp. Không biết là loài chim gì, hiện tại được nàng ôm trong tay thân thể nó cũng khẽ run, cả người đông cứng như một tảng băng.

Lục Nghiên lấy khăn bọc nó lại.

"Tỷ tỷ, ngươi tại sao lại trốn ở đây? Ta tìm ngươi nửa ngày mới thấy." Lục Thực từ bên trong đi ra đã nhìn thấy nàng ngồi xổm trên mặt đất không biết làm cái gì.

Lục Nghiên đứng lên, nói: "Không có việc gì, ta đi ra hít thở không khí. Ngược lại là ngươi, gấp như vậy tìm ta làm cái gì?"

Nàng vừa hỏi, Lục Thực mới nhớ tới chính sự đến, trên mặt hiện ra biểu cảm tức giận, nói: "Là việc gấp..."

Lục Nghiên vừa đi vào vừa nghe Lục Thực nói rõ sự tình.

Thực Mãn Lâu ở ngay trung tâm Lục Thủy Thành, là khu vực phồn hoa nhất. Tụ Tiên Cư nằm ở phía đối diện bọn họ, trên cùng một con đường. Hai nhà trước giờ kinh doanh theo kiểu ngươi cướp ta ta đoạt của ngươi. Thực Mãn Lâu ế ẩm, được loự nhất chính là Tụ Tiên Cư, cho nên họ không chấp nhận cho Thực Mãn Lâu mở cửa trở lại. Tụ Tiên Cư muốn nắm giữ vị trí độc tôn đương nhiên không có khả năng nhìn Thực Mãn Lâu trở mình nên sẽ lén lút làm chút chuyện tiểu nhân .

"... Ngươi không biết người của Tụ Tiên Cư quá đáng thế nào đâu. Họ nói là chỉ cần dùng bữa ở Tụ Tiên Cư hôm nay sẽ được giảm nửa giá. Hơn nữa, bọn họ còn cho người đứng ở đầu phố chặn khách, làm cho ai nấy đều qua bên Tụ Tiên Cư bọn họ!"

Lục Thực càng nói càng tức: "Bọn họ làm vậy thì còn có ai chú ý tới việc Thực Mãn Lâu khai trương nữa? Chu lão bản kia thế nhưng nghĩ ra cách đả thương địch thủ 1000 cũng tự tổn hại tám trăm! Toàn bộ nửa giá? Chắc chắn lỗ nặng! Bọn hắn đúng là đem tiền quẳng qua cửa sổ."

"Nếu ta là Chu lão bản, ta cũng sẽ làm như vậy."

Lục Nghiên đem con chim trong lòng bàn tay đặt bên cạnh lò sưởi, biến tấm khăn trở thành chăn đắp lên người nó —— cũng không biết chim này có thể sống tiếp hay không.

[Hoàn - Edit] Mỹ thực tại dân quốc - Nguyệt Chiếu KhêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ