Chương 121

2.2K 116 34
                                    

“Thực có lỗi, chúng tôi kết hôn vội vàng.” Cho dù có rảnh cũng không có khả năng báo cho cô biết a!

“Cậu yêu cô ấy?” Khanh Phi Dương nhìn Thẩm Lãng, lạnh lùng cười, nhưng ngay cả chính cô cũng phân không rõ ràng lắm, trong lòng là khổ sở hơn hay là oán hận hơn một chút.

“Đúng vậy, tôi yêu em ấy, nếu không yêu, tôi sẽ không kết hôn!” Nếu không bởi vì yêu, y sẽ không kết hôn!

“Ha ha! Cậu biết trong lòng tôi là cảm giác gì không?” Ngay cả cười cũng không có nửa phần ý cười.

“Thật có lỗi, tình cảm không phải ai cũng có thể miễn cưỡng.”

Thẩm Lãng nói rất khách khí, tình cảnh này khiến y thật sự không biết phải nói thế nào, không nghĩ tới y cũng kết hôn, có một ngày có thể đối mặt với chuyện như vậy.

“Vì sao cô ta có thể mà tôi thì không được? Thẩm Lãng, vì cái gì? Mười mấy năm trước cậu nói không được, bất kỳ cô gái nào cũng không được. Cậu nói đời này ngươi có lẽ là cũng sẽ không yêu bất kỳ ai, có lẽ cả đời này cũng sẽ không kết hôn, hiện tại đây tính là cái gì?”

Năm ấy người này cứng rắn tâm ngoan nói y sẽ không yêu bất kỳ cô gái nào, nói cô quá ngây thơ, cứng rắn phá hủy cô mười mấy năm, mà giờ y nói y đã kết hôn! Kết hôn! Thật là châm chọc?!

“Tôi chỉ có thể nói thật xin lỗi! Đời này chỉ có thể là em ấy, người khác đều không được!”

Đối mặt cô gái với khuôn mặt tái nhợt, Thẩm Lãng phát hiện y vẫn có thể nói như năm đó, cho dù nói như vậy sẽ tổn thương cô gái này, nhưng y vẫn có thể nói ra. Y quả nhiên là ý chí sắt đá! Chỉ có đối với người nọ y mới không tâm ngoan cứng rắn như vậy!

“Các cậu bên nhau đã bao lâu?” Cô gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, cơ hồ muốn đem người này khoan ra một lỗ.

“Năm tháng.”

“Năm tháng? Các người quen nhau năm tháng liền kết hôn?”

Không phải một năm, không phải hai năm, cũng không phải năm năm mười năm, nhưng cô nghe vào càng khó chịu. Năm tháng a! Người này cư nhiên cũng sẽ điên cuồng như vậy?

“Đúng vậy.”

“Cô ấy thật sự tốt như vậy sao?” Tốt đến nỗi lãnh tình lãnh tâm như y cũng điên cuồng như vậy?!

“Em ấy không tốt, khuyết điểm một đống, tính cách không được tự nhiên, tính tình rất thối, nhưng mà tôi yêu em ấy, không liên quan em ấy tốt hay không tốt, đơn giản chỉ là em ấy là em ấy. Không có bất kỳ nguyên nhân nào.”

“Thẩm Lãng, tôi mười mấy năm trước đã từng nói qua, không có ai ác hơn cậu, xem ra cậu một chút cũng không thay đổi!”

Bộ dáng Khanh Phi Dương như vậy khiến Thẩm Lãng nhớ tới tiểu tổ tông nhà y, người kia bão nổi đến nổi lửa nóng có thể làm tan chảy băng. Cơn tức lạnh như băng, mâu thuẫn tổ hợp. Đáng tiếc cô không có loại khí chất này của Đường Mộ. Không phát ra mị hoặc trí mạng này như Đường Mộ.

Thẩm Lãng khẽ lắc đầu, người kia đã thay đổi, không bao giờ còn là cô thiếu nữ khóc đến tê tâm liệt phế mười mấy năm trước kia, giờ cô đã trưởng thành, sẽ không còn khóc nhè nữa, hoàn toàn không. Bằng không y đại khái là chỉ có thể nhảy dựng lên bỏ chạy.

[Đam mỹ]Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về NhàDove le storie prendono vita. Scoprilo ora