Chương 151

2.6K 119 0
                                    


Thẩm Lãng tiễn đám người khách không mời mà đến kia đi rồi, xoay người trở lại vào nhà, liền nghe thấy trong nhà mình vang lên thanh âm của dương cầm. Thẩm Lãng hơi hơi mỉm cười, thì ra là Đường Mộ thật sự biết đánh đàn, lại còn đàn tốt như vậy.

Thẩm Lãng lén lút vào phòng, đóng cửa lại, vòng qua huyền quan, dựa vào tường nghe Đường Mộ đánh đàn.

Vẫn là khúc "hôn lễ trong mộng" kia, rõ ràng là cùng một khúc nhạc, cùng một giai điệu, nhưng thanh âm Đường Mộ đàn ra so Thẩm Ly càng có cảm giác nói không nên lời. Cái loại ẩn ẩn vui thích này, giống như cái loại vui sướng khi cùng người yêu bước lên thảm đỏ vậy.

Đường Mộ mười ngón thon dài, xương ngón tay đều đều, là cái loại tay sinh ra dành để đánh đàn. Đáng tiếc Đường Mộ đối với đánh đàn chỉ giới hạn ở mức hứng thú mà thôi. Thân hình Đường Mộ thẳng thắn tú mỹ, nhìn qua có chút đơn bạc, màu xám của châm dệt sam làm cho hắn càng thêm hiu quạnh.

"Thế nào? So với Thẩm Ly có giống nhau không?" Không biết Đường Mộ xoay người lại thì nhìn thấy nam nhân đang tựa vào tường nghe đến mê mẩn.

"Không phải cùng một loại cảm giác, Thẩm Ly đàn càng có ý cảnh, nhưng là anh lại càng thích em đàn hơn, hiện tại đều là tâm cảnh." Thẩm Lãng buông đôi tay ở trước ngực ra, khóe miệng mỉm cười mê muội đi về hướng Đường Mộ.

"Phải không? Anh nói xem hiện tại tâm cảnh của em là cái gì?" Đường Mộ biết rõ còn cố hỏi.

"Tâm cảnh của em à? Đại khái là một cái hộp tình yêu bí mật thật lớn, anh chưa bao giờ biết được em yêu chính là cái cảm giác không thể diễn tả bằng ngôn từ được!" Thẩm Lãng cong lưng, dùng ngón tay nhẹ nhàng vỗ về mặt Đường Mộ.

"Phải không? Một cái hộp tình yêu bí mật!" 

Đường Mộ trong lòng ẩn ẩn động tình, nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng đột nhiên vọt tới cảm giác làm hắn hơi hơi mỉm cười, duỗi tay ôm cổ Thẩm Lãng: "Tình yêu, chúng ta tiếp tục..." 

"Như em mong muốn." 

Thẩm Lãng trong nháy mắt kinh ngạc, nhưng là tiểu tổ tông của y chủ động vẫn làm y trong lòng vui như mở hội. Phối hợp hơi hơi cúi đầu, vừa vặn đón nhận được môi Đường Mộ đưa lên.

Đường Mộ không biết vì cái gì mình chán ghét người khác tới gần như vậy, mà thế giới của hắn vì sao lại bị Thẩm Lãng công phá dễ như trở bàn tay như vậy. Từ ban đầu thổ lộ, đến sau lại cưỡng bách, cam chịu, sau nữa lại thản nhiên tiếp thu, thậm chí kết hôn, quá trình như vậy cũng quá dọa người rồi! Nhưng mà vì cái gì hắn lại có thể thua thảm trên tay nam nhân này như vậy? Thậm chí yêu đến không thể tự thoát ra được?

Đường Mộ thậm chí không nhớ rõ chính mình như thế nào bị nam nhân ôm về phòng ngủ, chờ tới khi hắn phục hồi tinh thần lại, bọn họ đã lột đến trần truồng rồi! Hơn nữa cuối cùng người kêu dừng lại là cái người bởi vì dục hỏa đốt nóng đến đỏ bừng mắt.

"Muốn mệnh! Tiểu tổ tông, anh thật là điên rồi! Trên người của em còn có thương tích..." 

Thẩm Lãng ngồi dậy, đầy đầu đầy người đều là mồ hôi. Một giọt rồi lại một giọt nhỏ xuống khuôn ngực trắng nõn và bụng của Đường Mộ.

[Đam mỹ]Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về NhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ