Chương 367: Anh đói (1)

1.3K 33 0
                                    

An Cửu tỉnh táo lại, liếc nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã là hơn chín giờ tối, không có bất kỳ cuộc điện thoại chưa nhận nào.

Phó Thần Thương đâu phải đồ ngốc, nếu như bị khóa sẽ biết gọi điện thoại cho cô mà?

Dầu gì tùy tiện tìm phụ tá qua mở cửa, tóm lại tuyệt đối không thể nào bị giam ở bên trong là được.

An Cửu nghĩ như vậy an tâm rất nhiều, lần nữa nằm lại trong bồn tắm.

Nhưng chẳng được bao lâu liền đứng dậy, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định gọi điện thoại hỏi một chút.

Kết quả, lại là đáng chết không người nào nghe.

An Cửu lại muốn, ngộ nhỡ điện thoại di động không mang ở trên người?

Cuối cùng vẫn là cam chịu số phận bò dậy, qua loa lau tóc và thân người, cầm túi vội vã xuống lầu.

Nửa giờ sau, An Cửu thở hồng hộc đứng ở bên ngoài cửa phòng làm việc.

Vuốt ngực chầm chậm, móc ra cái chìa khóa mở cửa.

Trong phòng đen như mực không có một chút động tĩnh.

An Cửu lục lọi đè xuống công tắt trên vách tường, lập tức bên trong nhà sáng choang.

"Phó Thần Thương?"

"Phó Thần Thương, anh có ở đó không?"

An Cửu đầu tiên là thử thăm dò gọi hai tiếng, không hiểu có chút không dám đến gần cửa phòng nghỉ ngơi, giống như bên trong che giấu đồ đáng sợ, có loại cảm giác kinh khủng quái dị ở đây. . . . . .

Mở cửa khóa trong nháy mắt, cánh cửa kia chợt bị kéo vào bên trong, cô không kịp phản ứng hướng vào bên trong lảo đảo bước hai bước, ngay sau đó chỉ nghe phịch một tiếng đóng cửa vang lên, đầu cô va vào trong lòng ngực nghe tiếng tim đập. . . . . .

Bàn tay bên hông tăng sức, trời đất quay cuồng, cô phía trên chống đỡ lấp kín ngực cứng rắn của hắn, phía dưới rơi vào đám mây loại nệm mềm mại. . . . . .

". . . . . ." An Cửu hết ý kiến thật lâu mới trở lại bình thường, "Làm sao anh vẫn còn ở nơi này?"

Phó Thần Thương một tay ôm vào sau lưng cô, đầu chôn ở trong cổ cô, không nói một lời.

Nói cho cùng vẫn là sai lầm của mình tạo thành, An Cửu không thể làm gì khác hơn nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, lúc ra cửa quá vội vàng quên mất anh vẫn còn ở bên trong. Anh không mang điện thoại di động sao? Tại sao không gọi điện thoại cho tôi?"

Phó Thần Thương không để ý tới cô, cho dù không thấy được mặt của hắn, cũng có thể cảm thấy vô số oán linh từ trên người hắn phiêu đãng ra ngoài.

"Tóm lại, có thể đứng lên nói chuyện được hay không?" An Cửu đau đầu không dứt đưa tay đẩy hắn một cái.

An Cửu cơ hồ đang hoài nghi có phải hắn ngủ thiếp đi rồi chứ, hắn cuối cùng mở miệng.

"Anh đói rồi."

Coi như hắn bị nhốt cả ngày, từ sáng đến tối cũng không ăn đồ, mặc kệ là người hay là thú, là vật sống cũng phải đói.

Dù sao có lỗi trước, An Cửu có chút ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, "Vậy anh mau dậy a! Tôi mời anh ăn đồ để bồi tội có được hay không?"

"Thơm quá. . . . . ."

Hắn không giải thích được nói câu này, An Cửu đang không biết vì sao cổ liền bị liếm. . . . . . -. -|||

(Quyển 2) Ông xã cầm thú không đáng tin - Quẫn Quẫn Hữu YêuWhere stories live. Discover now