Chương 129: Cảm Thán

1.4K 116 37
                                    

Trình Nam không có về, Hướng Nam ngồi trong phòng khách chờ cậu hai tối.

Trình Nam ở ngoài không cha không mẹ, không tiền bạc cũng không nơi tá túc.

Hướng Nam cảm thấy có chút hối hận, hối hận không biết mình có phải đã quá hung tợn hay không, hối hận bản thân đối xử với cậu như vậy.

Ngày thứ ba, a Đông tới đón Sảnh Dực đi phỏng vấn.

Đến trưa Sảnh Dực trở về, hết sức phấn khởi tuyên bố thêm món ăn.

Hướng Nam hỏi kỹ càng xem công ty kia làm cái gì, Sảnh Dực bảo là làm PR. Hướng Nam không hiểu, Sảnh Dực liền giải thích là quan hệ công chúng.

Nơi Sảnh Dực tới là một công ty quan hệ công chúng có quy mô lớn.

Lấy ví dụ đơn giản nhất là bình thường sẽ giúp một vài người nổi tiếng tổ chức mấy hoạt động vui chơi hay quảng bá, còn có tiệc từ thiện của giới thượng lưu hay party của một vài công ty.

Ăn uống dọn dẹp xong, Sảnh Dực ngồi trước sofa nói muốn bàn bạc với Hướng Nam một việc. Hướng Nam thấy cô ngập ngừng do dự, liền bảo cô: “Em nói đi.”

“Anh biết đấy. Tuy em bây giờ mới chỉ là một nhân viên nho nhỏ trong công ty thế nhưng thường hay cùng cấp trên ra ngoài, lúc nào cũng phải gặp mấy nhân vật có máu mặt…”

Sảnh Dực nói đến đấy rồi ngừng lại.

Cô chớp chớp mắt, xem thử Hướng Nam có hiểu không, có điều y lại chẳng hiểu gì: “Thì sao?”

“Thì lúc trong công ty đứng cùng mọi người, cũng không thể không ăn nhập với mấy đồng nghiệp xung quanh…”

Sảnh Dực dè dặt nói ra lời này, Hướng Nam liền rõ rồi.

Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.

Bước chân vào thế giới người giàu, nơi được bao bọc bởi thứ lá vàng phù phiếm, không cần nói, những người trong đấy đều xinh đẹp mỹ miều.

Nếu ăn mặc tầm thường, đừng nói lúc ra ngoài không thể hoàn thành công việc, cho dù ở trong văn phòng, gà trong đàn hạc cũng sẽ bị mấy đồng nghiệp tẩy chay.

Hướng Nam hỏi cô: “Em muốn đi mua quần áo với mỹ phẩm phải không.”

Sảnh Dực gật đàu.

“Muốn hàng hiệu?”

Sảnh Dực lại gật đầu.

Hướng Nam khẽ cười: “Cái này em thích là được rồi, làm gì mà phải căng thẳng như thể.”

“Phải tiêu tốn rất nhiều tiền đấy. Chúng ta bây giờ cũng không dư dật gì…” Sảnh Dực ngượng ngịu mím môi, ôm lấy cánh tay Hướng Nam làm nũng: “Em sợ anh không vui.”

“Anh tuy không có tiền nhưng bà xã đại nhân đã muốn, anh vẫn có thể cho được.” Nụ cười trên môi Hướng Nam càng mở rộng: “Nhẽ nào chỉ vì tiết kiệm chút tiền mà lại để bà xã bị người ngoài coi thường sao?”

Sảnh Dực cảm dộng, hai mắt rưng rưng. Cô “chụt” một tiếng thật to lên má Hướng Nam, kéo Hướng Nam dậy, đẩy y vào phòng, kêu y thay đồ.

ĐẠI THÚC ĐỪNG HÒNG CHẠY (ĐẠI THÚC BIỆT TƯỞNG ĐÀO)Where stories live. Discover now