C127: Ngây thơ thiên sứ

2.9K 186 8
                                    

Tay chị cứng đờ, dừng ở giữa không trung, một lúc lâu sau đầu ngón tay mới khẽ giật giật vài cái, mím môi, bé Gấu giận...

Trong lòng chị thoáng qua một tia hối hận, mình giận bạn Gấu lâu vậy thì thôi đi, bạn Gấu cam chịu bữa giờ mới dám chạy sang đây năn nỉ, chỉ mới tấy mấy một xíu thôi mà sao mình lại đi động tay động chân với bạn Gấu rồi.

Rối rắm một hồi, chị thở dài, nhấc chân muốn đi về phòng ngủ chính.

Cửa khoá.

Minh Triệu ngẩn người, do dự một lát mới nâng tay gõ cửa

—— Cốc cốc ——

Bên trong phòng im lặng không truyền ra tiếng động nào, cũng không có vẻ gì là có người muốn mở cửa.

- Gấu, Bé xin lỗi mà, Gấu mở cửa đi.

Như cũ không có động tĩnh gì. Chị chần chừ một hồi, quyết định vẫn là xuống nước, "Ngoài này lạnh quá — hắt xì — Gấu mở cửa cho Bé đi, Bé sắp chịu hết nổi rồi.", nói xong lại tiếp tục giả vờ ho nhẹ vài cái.

Nửa cái tiếng động đều không có. Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, chị có chút luống cuống không biết phải làm sao mới có thể dỗ bạn Gấu. Nếu không thì thôi? Chờ sáng mai đi gặp lại dỗ tiếp?

Nghĩ vậy, chị sờ mũi thở dài, quay trở lại phòng cho khách. Ngủ yên một đêm rồi, đêm nay lại cứ loay hoay không ngủ được. Chị rốt cuộc phát hiện vấn đề không phải là lạ giường, cũng phải là không có bạn Gấu nên ngủ không được, mà bởi vì biết mình bị bạn Gấu giận, lại thực sự đuối lý, nên mới không ngủ được a!

Thay đổi vài cái tư thế, chị cuối cùng là ngồi dậy, tiếp tục gõ cửa phòng ngủ chính "Gấu ngủ chưa, đừng giận nữa mà, Gấu muốn gì Bé cũng nghe lời được không."

...

- Gấu Béoooooo, Gấu không mở cửa là Bé ra sopha ngủ đó!!! Tui mà bệnh mấy người chịu trách nhiệm đó nha.

...

Bạn Gấu thực sự không thèm để ý!!!! Minh Triệu ngỡ ngàng một chút, lúc này mới ý thức được lần này bạn Gấu giận không nhẹ rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bạn Gấu giận cũng không sai, cho dù nhường nhịn tới mức nào cũng sẽ có tính tình. Hic, lần này gây hoạ thiệt rồi.

- Bé ra sopha ngủ thiệt đó... - Lại thử cố gắng một lần. Chờ vài phút, chị mím môi nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng chặt đó, hạ quyết tâm dùng khổ nhục kế, thực sự ra sopha. Hy vọng sáng mai bạn Gấu nhìn thấy sẽ đau lòng mà làm hoà.

Ở trong phòng, Kỳ Duyên nằm ở trên giường, cũng không thế nào ngủ được. Thấy bên ngoài một lúc lâu không có động tĩnh, chắc là chị đã ngủ rồi. Nhưng Kỳ Duyên trong lòng cũng không yên tâm, lỡ như chị đi ngủ sopha thiệt...

Chắc là không đâu... chị sẽ không ngốc đến vậy chứ... Mặc kệ đi, Kỳ Duyên kéo chăn trùm lại, không thèm quan tâm.

Năm phút, mười phút... Kỳ Duyên ngồi bật dậy, rối rắm vò loạn mái tóc một hồi, rốt cuộc vẫn là xuống giường.

Cô đi sang phòng đối diện, mở cửa ra, trong phòng tối om, không có một bóng người. Kỳ Duyên khẽ nhíu mày, trong lòng trầm xuống, xoay người xuống sopha phòng khách.

[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] NGHỀ NÀY KHÔNG DỄ LÀMWhere stories live. Discover now