CHƯƠNG 5

5.5K 174 38
                                    

Giang Triết Hàn cố gắng nhớ lại sự dễ chịu lẫn hài lòng tuyệt đối về cô gái lạ. Hương thơm ấy như một thực thể vô hình rộng lớn bao trùm lấy hắn, kiên quyết giam cầm hắn bên trong, bắt buộc hắn phải tự nguyện thưởng thức.

Đôi mắt hắn dần trở nên hoang dại, tia mắt cằn cỏi như sa mạc khô hạn, mi mắt cũng cơ hồ rủ xuống, mơ hồ nói.

"Là do cô ta...Ngay khi cô ta rời khỏi , tôi đã hoàn toàn bị mất kiểm soát!"

"Ý anh là..." Giọng Tôn Nghị trầm thấp nghi ngờ.

Giang Triết Hàn ngửa đầu ra sau, bàn tay hắn đưa lên xoa lại tâm trán.

"Cô gái lúc nãy, có gì đó rất lạ! Tôi cũng không hiểu là tại sao? Chỉ biết khoảnh khắc ngay khi cô ta lao vào người tôi, thì bao nhiêu sự khó chịu, đau đớn đang tồn tại trong người một lúc được xoa dịu. Tôi cũng không biết tôi có có điên hay không khi tôi vừa rồi còn nghĩ, có khi nào cô ta là "thuốc giải" thật sự khi mà chính mùi hương toát ra từ cơ thể cô ta làm tôi dễ chịu vô cùng!"

"Mùi hương?"

Tôn Nghị nhíu mày, anh như đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Giang Triết Hàn nhìn vô định trong không gian trước mặt . Không gian trong phòng bây giờ như lắng xuống vài phần, hắn hít một hơi lắp đầy lồng ngực rồi mệt mỏi thở ra.

Bất chợt, bàn tay của hắn vô tình chạm phải một thứ gì đó dưới sàn. Cầm lên, ra là một tấm thẻ nhân viên.

Trên đó có một tấm ảnh nhỏ kèm theo tên tuổi cùng một số thông tin của một công ty. Nơi đáy mắt lạnh tanh bỗng loé lên vài tia sáng hỗn độn khi nhận ra, bức ảnh nhỏ trên tấm thẻ đó là ai.

Rãnh môi Giang Triết Hàn bỗng cười, nụ cười chứa đầy sự toan tính. Tay cầm tấm thẻ nhân viên đong đưa qua lại trước mặt.

"Tôi muốn biết mọi thông tin từ Lưu Trạch Lam. Một chút cũng không được bỏ sót! "

Rời khỏi phòng, Trạch Lam nhốt mình trong nhà vệ sinh đã hơn mười phút. Bên ngoài liên tục truyền đến tiếng gọi khẩn trương của Tố Dĩ Dĩ. Sự việc vừa rồi dường như vẫn còn lưu lại trong đầu cô, rõ mồn một đến từng chi tiết.

Trong đầu đột nhiên nhớ lại câu nói khó hiểu của Giang Triết Hàn. Rốt cuộc mùi hương mà hắn nói là loại mùi hương gì kia chứ? Trạch Lam nghĩ đến đây liền đưa mũi ngửi qua cơ thể mình, chẳng có gì ngoài mùi nước hoa mà cô vừa đổi tuần rồi.

"Chẳng lẽ mua nhầm nước hoa kích dục?"

...

"Tứ thiếu!"

Âm thanh đồng loạt vang lên, lặp đi lặp lại từ ngày này qua tháng nọ phần nào cũng khiến Giang Triết Hàn nhàm chán không muốn để tâm đến. Hắn đi thẳng lên phòng, sau đó ngâm mình trong bồn tắm khá lâu. Tâm trạng đêm nay không tốt, thực sự mệt mỏi vô cùng.

Rời khỏi phòng tắm, hắn khoác áo lông đi về phòng khách rồi ngồi xuống sofa.

Lúc này, có tiếng gõ cửa truyền vào, bên ngoài là giọng của Tôn Nghị: "Triết Hàn, tôi vào được chứ?"

"Vào đi." Giang Triết Hàn ngắn gọn trả lời.

Nhìn Tôn Nghị đứng trước măt, hắn hỏi: "Điều tra đến đâu rồi?"

Ám HươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ