Chương 55: Lưu manh

15.8K 825 10
                                    

Cố Dương yêu Lục Ngôn là điều không thể nghi ngờ, chỉ là tính cách cậu hơi hướng nội biệt nữu, đơn thuần ngây ngô, không biết nên bày tỏ tình cảm ra sao. Cậu là một người nhẹ nhàng có xu hướng tình cảm đi từng bước một. Nhưng người yêu cậu lại hoàn toàn không thuộc loại hình này, sau khi Cố Dương gật đầu đồng ý, Lục Ngôn liền thản nhiên lộ ra bản tính của mình.

Trước đây, Cố Dương làm bài tập, hắn đi đến bên cạnh, làm anh trai hàng xóm tốt bụng kiên trì giải thích cho cậu những câu hỏi khó, hơn nữa còn duy trì khoảng cách không xa không gần, cực kỳ đáng tin cậy.

Nhưng bây giờ, Cố Dương có chỗ nào không hiểu, cũng không có ý định hỏi Lục Ngôn.

Bởi vì tên lưu manh này...

Lục Ngôn đẩy ghế kéo cậu đứng dậy một cách rất tự nhiên, sau đó hắn ngồi xuống, vươn tay kéo cậu lại, làm cho cậu không kịp chống đỡ, ngồi trên đùi Lục Ngôn.

Cánh tay mạnh mẽ của Lục Ngôn vòng qua bên hông cậu, giãy giụa vô dụng, ngược lại càng bị ôm chặt hơn, đáy lòng tràn ra một luồng cảm giác nguy hiểm.

Lục Ngôn vỗ vỗ cậu, nói: "Dương Dương đừng nghịch, tôi đứng giảng bài sẽ mệt, để tôi ngồi một chút."

Nói tới như Cố Dương đang vô lý gây rối.

Nhưng ngồi thế này, quá xấu hổ, Cố Dương không dễ chịu, nín đỏ cả mặt, nói: "Để em đi lấy thêm ghế!"

Cố Dương như muốn cầu xin nhìn về phía ghế lười trong phòng, dùng ánh mắt biểu thị mình rất muốn ngồi ghế sô pha kia.

Mà Lục Ngôn không cho phép, khóe môi giương lên, "Ghế sô pha kia quá thấp, em ngồi đó sẽ không thấy."

Cố Dương quật cường kiên nhẫn, "Không sao đâu! Em không ngại! Em còn có thể xuống lầu ghế tựa lên!"

Lục Ngôn khẽ cười thành tiếng, nhìn cậu xấu hổ, tựa như tim bị móng vuốt mèo nhỏ cào qua, ngứa cực kỳ, "Quá phiền toái, không bằng cứ ngồi như vậy, Dương Dương với tôi đều có thể thuận tiện nhìn thấy. Hơn nữa..."

Cuối cùng, hơi nâng giọng, vừa trêu ghẹo vừa mang theo sắc khí, khiến Cố Dương có loại dự cảm rất xấu, ngay lập tức muốn bịt miệng của hắn, không cho hắn nói.

Nhưng vẫn chậm một bước.

"Tôi đã muốn ôm em thế này từ lâu. Dương Dương, quan hệ giữa chúng ta đã thay đổi, em nên rõ ràng chuyện này, không thể giống như kiểu trước đây, chúng ta sẽ làm rất nhiều chuyện thân mật. Chỉ mới ôm đã xấu hổ, vậy sau này thì làm sao bây giờ?" Lục Ngôn xa xôi nói, thực tế một chút ưu sầu cũng không có, chẳng bằng nói nhìn Dương Dương như vậy rất tình thú.

Cố Dương lấy tay che miệng hắn, không ngăn được hắn, mà còn bị hôn một cái, mặc dù vừa chạm đã tách ra, nhưng ngứa, khiến người có chút không chịu được, rụt lại.

Lời này của hắn là đang ám chỉ điều gì?

Coi như trong lúc đồng ý, cũng cân nhắc đến điểm mấu chốt kia, mà khi nghe Lục Ngôn nói ra, cậu vẫn còn hoảng loạn? Hơn nữa không biết cậu có thể chịu được Lục Ngôn lưu manh bao lâu.

[ĐM- HOÀN] Đừng hòng ly hônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ